Vô Địch Hắc Quyền

Chương 501: Đại phiền toái




A Tam không ngờ thái độ của Diệp Thiên Vân lại thay đổi đột ngột như vậy, chẳng qua có nhiều người ở đây, nếu như cứ để như vậy, mặt mũi sẽ bị mất hết! Hắn cứng rắn tiến lên, nắm tay nắm chặt gia tăng lực đạo, giả bộ tàn nhẫn nói: "Không tệ, hoặc là lăn xuống thuyền, hoặc là..."

Hắn còn muốn nói điều kiện của mình ra, Diệp Thiên Vân khẽ dùng lực, cánh tay hất về phía trước, A Tam còn chưa nói hết lời đã giống như quả bóng da văng đi hàng mấy mét trên boong, hắn lập tức kêu thảm!

Mọi người bị dọa cho nhảy dựng lên, A Tam bình thường đánh nhau cũng không tồi, hơn nữa thân thể hắn nặng ít nhất một trăm năm sáu chục cân ( 1 cân TQ = 0,5kg), trọng lượng như vậy mà đơn giản bị người vung tay là bay, lực lượng của Diệp Thiên Vân căn bản là không phải người thường có thể tưởng tượng!

Diệp Thiên Vân nhìn nhìn vài tên thuyền viên trước mắt, đám người này đều là người thường mà thôi. Hắn cũng không muốn khi dễ người, nhưng cũng không thể để người coi là ngu ngốc, trong ví tiền có chí ít là mấy vạn đô la Hồng Kông, còn muốn tiền nữa, rõ ràng cho thấy tên kia muốn chèn ép!

A Tam ở bên kia thống khổ kêu lên, mấy người đều cổ động lẫn nhau: "Mọi người cùng nhau xông lên! Người này lấy oán trả ơn, chúng ta đẩy hắn xuống biển, sẽ không ai biết đâu!"

Sau khi Mộc Dịch thấy thủ đoạn của Diệp Thiên Vân, trái tim bị rung động rất mạnh! Hắn ngốc nghếch đứng đờ ra đó, không hề nhúc nhích! Kinh hãi, tuyệt đối là kinh hãi! Đọc Truyện Online mới nhất ở Đọc Truyện

Hắn như si như dại giống như gặp ma vậy, không ngừng hồi tưởng đến động tác vừa rồi của Diệp Thiên Vân, mặc dù trong mắt người khác không coi ra gì, nhưng hắn lại có thể nhìn ra điểm bất đồng khi Diệp Thiên Vân phát lực. Đem thân thể chuyển động thuận theo chiều kim đồng hồ, gia tăng lực bẩy, sau đó lực lượng từ dưới chân bắt đầu tụ ở hông. Toàn thân bỗng nhiên bạo phát, đây quả thực chính là động tác trong sách giáo khoa! Từ bất động đến phát lực không tới một giây thời gian, nhưng lại cực kỳ gọn gàng đẹp mắt, Diệp Thiên Vân khẳng định đã luyện qua công phu, hơn nữa nhìn bộ dạng thoải mái của hắn như vậy, Mộc Dịch càng thêm phần nắm chắc!

Vài thuyền viên muốn động thủ, Mộc Dịch đột nhiên minh bạch vị trí của mình lúc này, hắn tiến lên ngăn cản, lớn tiếng nói: "Đừng động thủ! Người này là tôi cứu, các anh muốn làm gì!"

Đám thủy thủ đều không rõ tại sao Phương Chính lại đột nhiên không ra mặt. Bọn họ hoàn toàn không thích ứng kịp.

Phương Chính một bên được lợi, cười như lão hồ ly chen đi vào, hắn vừa mới thu được rất nhiều tiền, số tiền trong ví Diệp Thiên Vân tương đương với một lần đi biển của hắn, hắn cười khanh khách giống như gà mẹ, nói: "Đúng vậy, tiền phí tôi là thuyền trưởng còn chưa nói gì, các cậu ồn ào làm gì! Đều cút trở về cho tôi, bằng không sẽ cắt lương của các cậu!"

A Tam chậm rãi đứng lên, vỗ cái lưng, hắn muốn bức Diệp Thiên Vân đến tuyệt cảnh, nhưng biết Phương Chính đã mở miệng, chỉ có thể nhịn cơn tức này, đi tới gần chỉ vào Diệp Thiên Vân nói: "Mày chờ đấy, lên bờ sẽ cho mày biết tay!"

Diệp Thiên Vân coi hắn như không khí, loại lời này quả thực đối với hắn thà không nói còn hơn, nếu như hắn muốn động thủ, tên A Tam trước mắt này sớm đã rơi xuống biển làm mồi cho cá ăn, đâu còn có thể ở đây ra oai vặt!

Phương Chính đuổi đám người đi hết, sau đó liếc mắt đánh giá nhìn Diệp Thiên Vân, cuối cùng hắn hời hợt nói với Mộc Dịch: "Cậu phụ trách người này đi, chúng ta không có đủ phòng để chứa thêm hắn!"

Mộc Dịch cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết, liên tục gật đầu nói: "Tôi biết rồi ông chủ. Trong phòng của tôi còn một giường ngủ nữa, sẽ không làm phiền ông chủ đâu!"

Phương Chính nhẹ gật đầu, sau đó rất nhanh đẩy cửa đi vào cabin.

Lúc này Diệp Thiên Vân mới bắt đầu nương theo ánh trăng quan sát con thuyền mà mình đang đứng, thân thuyền ước chừng dài hai mươi mét, thuyền có phần rỉ sét, thoạt nhìn đã rất cổ rồi, nhưng mà thú vị một điểm chính là, tuy thân thuyền cũ kỹ, thế nhưng tốc độ chạy lại không chậm. Hắn liền quay đầu lại hỏi Mộc Dịch: "Con thuyền này chạy đi đâu vậy?"

Mộc Dịch hớn hở giới thiệu: "Con thuyền này có tên là Hy Vọng, chúng tôi đi Macao trước, sau đó tới Phúc Kiến. Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, đại khái hửng đông ngày mai có thể tới nơi, hôm nay mặt biển rất lặng sóng, là dấu hiệu tốt đối với chúng ta!"

Diệp Thiên Vân nhẹ gật đầu, Phúc Kiến với hắn mà nói vẫn còn tương đối lạ lẫm, từ trước tới giờ tuy hắn thường xuyên lang bạt, nhưng cũng chưa từng đi qua nơi đó, lần trước từng nghe Ngô Lập Sâm nói qua, Thái Cực môn ở gần Phúc Kiến, nếu như có điều kiện, tới đó xem cũng không tồi.

Mộc Dịch ở bên cạnh nhiệt tình lôi kéo Diệp Thiên Vân, rất cởi mở nói: "Đi, trên tuyền này tôi được ở một phòng, buổi tối anh tới đó nghỉ!"

Diệp Thiên Vân có ấn tượng không tệ với tên Mộc Dịch trước mắt này, cũng không cự tuyệt ý của hắn, mà là theo sát ở phía sau.

Trong khoang thuyền không hề giống rộng rãi như bên ngoài chút nào, thoạt nhìn rất chật chội, thân thể Diệp Thiên Vân ở bên trong có phần khó xoay sở. Khi đến phòng của Mộc Dịch nhìn chung quanh một lần, căn phòng này cũng không lớn, có chút bừa bộn, trong phòng ngoại trừ chiếc giường hai tầng ra, còn có một cái bàn, ngay cả giá đựng đồ cũng không có.

Mộc Dịch mời hắn ngồi xuống, sau đó rót một chén nước, hơi chút xấu hổ gãi đầu nói: "Căn phòng chỉ có như vậy, thật quá nhỏ, nhưng mà tương đối không tệ so với các thuyền đánh cá khác! Các thuyền khác ngay cả chỗ nằm đều không có!" Vừa nói hắn vừa tới bên giường thu xếp hành lý.

Diệp Thiên Vân cũng không có khó chịu vì mấy thứ này, hắn không phải là người trong gia đình giàu có, chỉ cần một chỗ có thể nằm, với hắn mà nói đã là rất tốt rồi. Hiện tại thân thể hắn đang bị thương, nghĩ muốn nghỉ ngơi một lát, mà phòng này lại rất thuận tiện.

Thu thập xong, Mộc Dịch phủi tay, nhanh chóng nói: "Buổi tối anh lưu nghỉ ở giường trên đi, không gian ở đây có hạn!"

Diệp Thiên Vân mỉm cười, rất chân thành nói: "Bằng hữu, cảm ơn cậu!" Nói xong hắn không khách khí nằm xuống mép giường nghỉ ngơi.

Mộc Dịch thấy thân thể Diệp Thiên Vân dị thường cao lớn, nhưng thân pháp lại hết sức nhẹ nhàng, càng tin tưởng người này là một cao thủ, hắn chà xát hai tay, ngượng ngùng nói: "Diệp Thiên Vân... Đại ca, anh có phải người biết công phu hay không?" Nói xong hắn có chút do dự ngước mắt nhìn lên!

Diệp Thiên Vân có phần bất ngờ, đánh giá qua Mộc Dịch thành thật này, sau đó hắn chậm rãi nói: "Chỉ là một chút võ thô lậu thôi, không nên coi là cao thủ gì!"

Ánh mắt Mộc Dịch lóe lên, trong ấn tượng của hắn càng chắc chắn, người không biết công phu lại là người càng dễ nói khoách! Giống như Phương Chính, thực lực của hắn cũng không sai biệt so với mình là bao, nhưng mà khi nói lại giống như bản thân có công phu như Lý Tiểu Long vậy!

Đó chính là sự khác biệt, Diệp Thiên Vân trước mắt này, lại nói như một chuyện rất bình thường. Nghĩ tới đây, hắn rốt cuộc quyết định nói: "Diệp Thiên Vân Đại ca, anh có thể chỉ giáo cho tôi chút công phu được không? Hoặc là...Tôi bái anh làm thầy cũng được, nhưng điều kiện tiên quyết là anh có thể đánh thắng tôi!"

Những lời này là lần đầu tiên Diệp Thiên Vân nghe thấy, hắn có chút buồn cười, thế nhưng chứng kiến ánh mắt kiên định cùng với quật cường của Mộc Dịch, hắn đột nhiên cảm thấy chuyện này rất nghiêm túc, hắn hơi suy nghĩ sau đó nghiêm mặt nói: "Đợi lên bờ đi, có thời gian tôi sẽ dạy cậu chút công phu là được!"

Mộc Dịch vừa mới chứng kiến loại trạng thái cường hãn của Diệp Thiên Vân, cho nên mới hạ quyết tâm nói ra những lời này, thế nhưng chứng kiến Diệp Thiên Vân đơn giản đáp ứng, lại có phần không dám tin tưởng nói: "Diệp Thiên Vân Đại ca, anh thật sẽ dạy tôi sao?"

Diệp Thiên Vân thấy ánh mắt của hắn, có tràn đầy tò mò, có chút gì đó giống với năm xưa của mình. Hắn liền ngồi dậy, chậm rãi nói: "Tôi biết hai loại võ thuật, một là Hình Ý Quyền, một là Bát Cực Quyền, cậu muốn học loại nào?"

Mộc Dịch lúc này mới dám khẳng định Diệp Thiên Vân cũng không có lừa gạt hắn, hắn kích động hoa chân múa tay vui sướng. Hình Ý Quyền, Bát Cực Quyền hai loại quyền pháp truyền thống của Trung Quốc, nhưng muốn học một trong hai loại, lựa chọn quả là không dễ dàng, bởi vậy hắn đi qua lại trong căn phòng chật hẹp, sau nửa ngày mới ấp úng nói: "Có thể học cả hai được không?"

Diệp Thiên Vân lắc đầu, từ độ tuổi của Mộc Dịch mà xem, đã sớm qua giai đoạn tốt nhất để học võ, muốn học công phu, nhất định phải chuyên tâm, hơn nữa phải tốn rất nhiều đại khí lực, bằng không muốn thành công quả là cực khó!

Mộc Dịch vừa muốn hạ quyết tâm, lại nghe bên ngoài truyền tới âm thanh vang dội, hắn không khỏi biến sắc, vội vã nói: "Chết tiệt, chúng ta đụng phải thuyền chống buôn lậu rồi, lần này chết chắc a!"

Lỗ tai của Diệp Thiên Vân dị thường linh mẫn, hắn nghe được thanh âm phát ra từ loa phóng thanh: "Chúng tôi là cảnh sát chống buôn lậu của Hongkong Trung Quốc, mời người trên thuyền lập tức dừng máy kiểm tra!"

Bị Mộc Dịch kéo vào một căn phòng, Diệp Thiên Vân định nhãn nhìn lại, gian phòng này dường như là phòng họp cũng không lớn lắm, trên mặt bàn còn bày một tấm địa đồ, trên mặt còn có vài điểm đánh dấu. Nguyên lai tất cả mọi người đang cãi nhau kịch liệt!

Sắc mặt A Tam có chút trắng bệch nói: "Lần này chúng ta chở bao nhiêu? Thật sự nếu không được thì ngừng lại để người ta lên kiểm tra đi thôi!"

Vẻ mặt của Phương Chính rất nghiêm túc nói: "Ngoại trừ hồng dầu ra, trên thuyền còn có một ít sản phẩm điện tử nữa, chuyến hàng này giá trị vượt qua năm mươi vạn, theo như pháp luật quy định, ít nhất ngồi tù mười năm đó!"

Lời này vừa nói ra, A Tam có phần thất thần nói: "Mười năm, mười năm tôi đã bốn mươi rồi, chẳng lẽ lúc đó đành về dưỡng già hay sao?"

Không người nào nguyện ý vào nhà lao ngồi ngây ngốc mười năm, bởi vậy Phương Chính dứt khoát nói: "Trước tiên làm bộ dừng thuyền tiếp nhận kiểm tra, một nhóm đi giấu hàng, bọn họ không nhất định sẽ điều tra kỹ, chi cần bọn họ phát hiện, chúng ta động thủ cũng không muộn.

Diệp Thiên Vân chứng kiến ngoại trừ A Tam ra, đám người còn lại cũng không quá bối rối, khẳng định không phải lần đầu tiên làm chuyện này!

Phương Chính gặp nguy không loạn, chỉ vào Diệp Thiên Vân nói: "Mộc Dịch, cậu mang theo anh ta giấu vào trong kho hàng của chúng ta, cầm lấy đồ, nếu có gì ngoài ý muốn lập tức động thủ!"

Mộc Dịch nhẹ gật đầu, từ một nơi không xa, lấy ra một cái rương, trong rương có hai thanh đao, sau đó hắn nhỏ giọng nói với Diệp Thiên Vân: "Không cần sợ hãi, chúng tôi đã có kinh nghiệm rồi! Chỉ cần không kiểm tra được gì, sẽ an toàn thôi!"

Diệp Thiên Vân nào sợ đám cảnh sát chống buôn lậu, chỉ là lần đầu tiên trải qua chuyện này, cho nên thấy mới lạ mà thôi!

Phương Chính thấy mọi người không có dị nghị gì, hắn hơi trầm giọng nói: "Thông tri cho bọn Ada, bảo dừng thuyền, để đám người kiểm tra lên!"