Diệp Thiên Vân nhìn hai vị "Tông sư" Võ Đang này, dùng cái từ này để hình dung bọn họ thật sự là có chút nhục nhã cho nó! Lúc trước đã sớm nói xong, bây giờ lại trở mặt, hắn đối với thủ đoạn này cũng không oán trách gì. Lần thứ nhất trước đó cùng sinh tử đấu với Bát Cực Môn, bọn chúng cũng dùng chiêu này, mà hiện tại lại lần nữa được thấy cũng không có gì kỳ lạ.
Hắn mở ra giác quan, không ngừng quan sát từng từng cọng cây ngọn cỏ chung quanh, vừa rồi giao thủ với Vệ Sư Hạo đã tiêu hao rất nhiều khí lực, tuy đã hồi phục lại được một chút, thế nhưng nếu động thủ với bọn chúng vẫn còn rất miễn cưỡng!
Tính tình của Triệu Nam rất nóng, nghe được tiếng quát vừa rồi của hai người, hắn hận không thể xé tan bọn chúng ra, hắn giận quá hóa cười nói: "Tốt, tốt, tốt! Ta vẫn cho rằng Võ Đang đều có chút đạo, hẳn là có tình, ai ngờ lương tâm các ngươi không bằng loài chó!"
Mê Sư Đạo khinh thường hừ một tiếng, không coi ai ra gì nói: "Đây chẳng qua là một bên của ngươi tình nguyện mà thôi, cũng không tính là hai bên đều đồng ý!"
Lý Sư Bình tương đối ôn hòa nói: "Triệu lão đệ, cũng không nên nói như vậy! Diệp Thiên Vân là ai, ngươi cũng không phải không biết! Người này được xưng là Hình Ý ma, tính tình của hắn lại như thế nào? Bàn tay đã giết bao nhiêu mạng người, sợ là chính hắn cũng không biết! Đối phó với loại người vô đức căn bản là không cần giảng quy củ, hợp nhau lại tấn công, như vậy mới khiến cho võ lâm được bình an!"
Hắn cười vô liên sỉ, nói: "Ta cảm thấy Thái Cực môn không nên dây dưa cùng hắn, như vậy đối với danh dự của môn phái cũng không tốt! Võ Đang từ trước đến nay cùng Thái Cực môn đồng khí liên chi, vì một tên Diệp Thiên Vân mà tổn thương hòa khí thật không đáng!"
Tuy Lý Sư Bình vẫn tươi cười đầy mặt, thế nhưng Triệu Nam cùng Trần Thụy Niên đều vì hắn mà cảm thấy trơ trẽn, người này quả thực là không có da mặt! Rõ ràng nói không có đạo lý, lại có thể đảo ngược một cách hoàn mỹ.
Triệu Nam cười lạnh hai tiếng nói: "Võ Đang? Ngươi nói một chút xem Võ Đang còn lại cái gì? Thật cho là mình vẫn đứng thứ hai thiên hạ sao? Ta nhớ bây giờ chỉ còn lại bốn điện chủ mà thôi! Thái Cực môn muốn thân cận với Diệp Thiên Vân, chuyện này là tự chúng ta quyết, không tới phiên người Võ Đang các ngươi tới khoa tay múa chân!"
Những lời này hiển nhiên là là đâm chúng tử huyệt của đối phương, Mê Sư Đạo giận dữ nói: "Cho ngươi mặt mũi ngươi lại không biết xấu hổ! Ta nói nhỏ nhẹ là cho Thái Cực môn các ngươi chút mặt mũi, thật đúng là tự cho mình là đại nhân vật sao? Võ Đang chỉ còn lại bốn điện chủ thì như thế nào? Các ngươi e sợ cái gì thì trong lòng mình rõ ràng nhất!"
Diệp Thiên Vân nghe thế trong lòng khẽ động, hắn từng nghe Trần Mira đã đề cập qua Thăng Tiên điện, núi Võ Đang còn có một vài người trong thập tứ đại vẫn còn sống!
Dựa theo đạo lý mà nói Võ Đang tổn thất không nhỏ, chẳng qua là chết trong tay hắn chỉ có mười tên tông sư. Mà thập tứ đại toàn bộ cộng lại, chũng chỉ có hơn hai mươi người. Trong chốn võ lâm có rất nhiều người bất mãn với Võ Đang, nhưng vì sao không thấy có hành động gì, hay là vẫn còn có chỗ e ngại!
Nửa câu không hài lòng, hai vị trưởng lão Thái Cực môn cùng hai điện chủ Võ Đang căn bản là không phân biệt được đúng sai, Diệp Thiên Vân biết nhiều lời vô ích, hắn nhìn thoáng qua Triệu Nam ở bên cạnh, vừa rồi cánh tay bị thương, hiện tại máu đã nương theo tay áo nhỏ thành giọt, mặc dù bên mình có ba người, thế nhưng lúc này giao thủ cùng Lý Sư Bình, Mê Sư Đạo, thắng bại cũng chỉ có ba phần bảy!
Không biết vì cái gì, một loại tâm tình khó hiểu, kích động dâng lên trong lồng ngực Diệp Thiên Vân!
Lý Sư Bình chứng kiến thần thái của mấy người, liền hướng Mê Sư Đạo liếc mắt, rõ ràng cho thấy ý hắn là muốn động thủ!
Ngay một khắc này Diệp Thiên Vân từ sau lưng Triệu Nam cùng Trần Thụy Niên phiêu nhiên mà ra. Một cái tung người dùng hết toàn lực bắn tới chỗ Mê Sư Đạo cách đó không xa!
Mê Sư Đạo vừa nhận được ánh mắt của Lý Sư Bình, không đợi hắn có bất cứ động tác gì, quyền đầu của Diệp Thiên Vân đã đến, hắn không khỏi vội vã luống cuống, chẳng qua là kinh nghiệm thâm hậu, vừa nhìn qua biết là không tốt. Hắn liền ngã về phía sau đồng thời hai tay phát ra kình lực.
Diệp Thiên Vân càng tăng thêm lực lượng. Băng Quyền của hắn có khí thế của thuyền đi tới đâu sóng theo tới đó, đột ngột đánh vào cánh tay của Mê Sư Đạo! Khi hắn xuất thủ cũng cảm giác được lực đạo của đối phương. Một kích này đối với Mê Thất Đạo không có tổn thương quá lớn. Diệp Thiên Vân đồng thời quát lên: "Đi!"
Triệu Nam không ngờ Diệp Thiên Vân nói đánh là đánh, nhìn Lý Sư Bình còn chưa kịp phản ứng, hắn là người biết tận dụng thời cơ, bản thân bị thương, bởi vậy hắn lập tức liền xoay người chạy như điên!
Trần Thụy Niên cũng lập tức phản ứng lại, cánh tay lập tức rung lên, phi tiêu màu đen như có mắt bay vèo tới hai người!
Diệp Thiên Vân xuất thủ cũng không phải vì muốn giết Mê Sư Đạo, mà vì tình huống này nhất định phải tiên hạ thủ vi cường, càng sớm động thủ tình thế đối với chính mình càng có lợi, nhìn thấy kế sách của mình có lợi, hắn tiếp tục công kích.
Mê Sư Đạo bị Diệp Thiên Vân đánh một quyền té ngã, tuy không có bị thương tổn nặng, thế nhưng trên mặt đầy bụi, điều này làm cho hắn mất hết mặt mũi, hắn nổi giận vừa định mắng chửi, đã thấy hai thanh phi tiêu như tia chớp bay tới, một bên trốn một bên nói: "Sư huynh, nhanh!"
Lý Sư Bình còn muốn đùa giỡn một chút, nhưng không ngờ đối thủ còn nhanh hơn bọn họ, sau khi tránh thoát phi tiêu, hắn hô to: "Chúng ta phải bắt được Diệp Thiên Vân, những người khác không cần lo tới!"
Diệp Thiên Vân cùng Trần Thụy Niên chạy như bay về phía trước, mà Mê Sư Đạo cùng Lý Sư Bình lại điên cuồng đuổi phía sau!
Triệu Nam chạy trước tiên, chỉ hận cha mẹ sinh thiếu hai đôi chân nữa, hắn bị thương ngược lại làm liên lụy tới mọi người!
Năm người chạy như bay ngoằn ngoèo trong bến tàu, Diệp Thiên Vân chỉ chạy được một lát đã cảm thấy mệt, Trần Thụy Niên vịn vào người hắn, có phần không thở nổi nói: "Lão đệ, cố thêm chút đi, bằng không bọn chúng nhất định sẽ đuổi kịp đó! Phi tiêu của tôi hết rồi, bằng không sao có thể để bọn chúng đuổi theo nhẹ nhàng như vậy!"
Diệp Thiên Vân âm thầm sốt ruột, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến! Hắn nhìn nhìn về phía trước, đã tới bến tàu bên cạnh, trong lòng đột nhiên trở nên kiên định dừng lại.
Trần Thụy Niên không khỏi có phần sững sờ, Diệp Thiên Vân không muốn chạy nữa, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra cảm giác không tốt! Triệu Nam ở phía trước hô lớn: "Lão đệ, đi mau!"
Diệp Thiên Vân thở hổn hển lắc đầu, hắn đứng lại, nhìn thoáng qua biển rộng không thấy bờ bến, trong lòng đối với việc chạy trốn có phần mệt mỏi, đám người Võ Đang này đúng là giống như cao da chó, dán lên cũng không rời xuống!
Lý Sư Bình chứng kiến Diệp Thiên Vân dừng bước, trong lòng ngược lại có phần ngạc nhiên nghi ngờ, hắn kéo Mê Sư Đạo tiến tới,cười nói: "Tiểu hữu, cùng chúng ta đi thôi chứ!"
Trần Thụy Niên ngừng lại, đứng ở sau lưng Diệp Thiên Vân, sau đó thấp giọng nói với Triệu Nam: "Ngươi cùng Diệp Thiên Vân đối phó một người, còn lại giao cho ta!" truyện được lấy tại Đọc Truyện
Triệu Nam nhẹ gật đầu, phóng mắt nhìn bốn phía, bây giờ mới cảm thấy hiểu được lo lắng của Diệp Thiên Vân, cứ truy đuổi ở một địa phương như thế này, rất khó thoát! Nhiều nhất là chạy được năm phút đồng hồ nữa, khẳng định sẽ diễn ra một trận chiến, không bằng sớm kết thúc cho xong!
Mê Sư Đạo rốt cục cũng đuổi theo mấy người, nghĩ có thể báo thù được một quyền vừa rồi, hắn âm hiểm cười nói: "Diệp Thiên Vân, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay sao? Vùng biển rộng này chính là nơi sẽ chôn thây ngươi ngày hôm nay đó!"
Diệp Thiên Vân nhướng mày, đè nén trong khoảng thời gian dài khiến hắn giận đữ, lạnh lùng nói: "Chỉ cần hôm nay ta không chết, ngày sau nhất định sẽ đi một chuyến tới Võ Đang của các ngươi!"
Trần Thụy Niên tiến lên một bước, đứng sóng vai với Diệp Thiên Vân, chậm rãi nói: "Lý Sư Bình, các ngươi đã muốn đuổi tới cùng, vậy chúng ta tính toán một lần cho xong đi!" Nói xong hô hấp của hắn trở lại bình thường, tiến lên phía trước xuất kích.
Bàn tay của Lý Sư Bình trơn bóng, đó là do hắn luyện qua Thiết Sa Chưởng, thấy Trần Thụy Niên ra chiêu, sau đó hắn rất tùy ý lùi lại phía sau, tay phải vẽ thành vòng tròn, cùng một chỗ chiến đấu với Trần Thụy Niên.
Triệu Nam nhìn thoáng qua Diệp Thiên Vân, hắn chỉ còn lại một tay có thể sử dụng, tự nhiên là không dám tin tưởng, một khi võ giả bị thương, thực lực sẽ giảm xuống rất nhiều! Hắn không biết khi liên thủ đối chiến với Mê Sư Đạo có được bao nhiêu phần thắng!
Mê Thất Đạo thấy thể lực của Diệp Thiên Vân đã gần cạn kiệt, mà Triệu Nam lại bị thương, trong lòng đương nhiên là mười phần tin tưởng, chỉ là vừa rồi bị ăn một quyền kia của Diệp Thiên Vân, cho nên hắn không thể nào khinh thường.
Nhìn thấy Lý Sư Bình động thủ, hắn tự nhiên cũng không nói nhảm nhiều, cước bộ khẽ động, tay phải và tay trái đồng thời phát lực, màu sắc của hai bàn tay bất đồng, nhìn thoáng qua một cái liền bết bàn tay đã luyện qua Hoàng Nê Âm Thủ, quyền đầu hung hăng bổ tới Triệu Nam!
Triệu Nam nghiến răng hai chân uốn cong, hư thật khó phân, hắn biết mình chỉ có một cơ hội rất nhỏ, bởi vậy phần eo hơi buông lỏng, năm ngón tay mở ra, cổ tay cụp lại, giống như một viên cầu, dẫn đạo cánh tay của Mê Sư Đạo! Chẳng qua là cánh tay trúng đạn lại không cách nào nhúc nhích, thoạt nhìn có phần buồn cười.
Mê Sư Đạo mang theo vẻ mặt vui vẻ, khi tay hai người va chạm thoáng qua một cái, thân thể hắn đột nhiên biến thành động tác quất, lực từ bàn chân truyền tới eo, lại phát tới lòng bàn tay, mạnh mẽ bung ra một kích!
Một thanh âm nặng nề vang lên, tay Triệu Nam bị hất tung ra, hắn bị đẩy lùi lại, chuẩn bị tiếp nhận một chưởng phía sau!
Trong mắt Triệu Nam lập tức sinh ra một tia tuyệt vọng, đối phương chỉ cần một chiêu đã đánh bay hắn, hắn chỉ có thể kiệt lực né tránh.
Đúng là lúc này thân thể Diệp Thiên Vân kẽ tiến về phía trước, tay phải nắm lấy cổ tay của Mê Sư Đạo, đồng thời chân trái bước ra bên ngoài, bắt được khuỷu tay phải, hai tay vuốt lên, nện vào giữa ngực Mê Sư Đạo!
Đòn đánh này chính là dùng hổ phác trong thập nhị hình, hắn biết thể lực của mình chỉ vẻn vẹn có thể xuất ra hai ba chiêu mà thôi, bởi vậy khi đánh là dùng hết toàn lực, bằng không chỉ sợ bản thân sẽ phải chết.
Tay của Mê Sư Đạo vặn về bên trái, né tránh công kích, dưới chân bỗng dưng duỗi ra, một giây sau quét vào vùng eo của Triệu Nam, lập tức đá bay hắn ra.
Triệu Nam cũng không rên lên một tiếng, ngã xuống đất, sống chết không rõ.
Mê Sư Đạo tránh thoát khỏi đòn hổ phác của Diệp Thiên Vân, thoáng đắc ý nói: "Diệp Thiên Vân, hôm nay sẽ là ngày dỗ của ngươi!" Nói xong hắn phi thân tung ra một chưởng!
Sắc mặt của Diệp Thiên Vân trắng bệch, thể lực giảm sút quá nhanh, thế nhưng linh giác của hắn lúc này lại càng tỉnh táo, thần sắc trông có vẻ dữ tợn, một chưởng này căn bản không thể né tránh, hắn vận khởi Kim Chung Tráo cắn răng nghênh đỡ!
Một tiếng giòn vang cùng tiếng rên rỉ vang lên, chưởng của Mê Sư Đạo đánh trúng giữa ngực hắn, trong lòng Mê Sư Đạo cảm thấy rất thoải mái, biết lần này cho dù Diệp Thiên Vân không chết cũng phải mất nửa cái mạng!
Diệp Thiên Vân bị trúng chưởng, sau đó phun ra một búm máu, cũng không có lãnh phí như vậy, búm máu này trực tiếp phun lên mặt của Mê Sư Đạo!
Mê Sư Đạo vô ý thức lấy tay che, lại không nghĩ ra hai tay Diệp Thiên Vân như ma quỷ ôm lấy đầu hắn, mãnh lực dùng đầu mình đánh lên huyệt Thái Dương của hắn!
Mê Sư Đạo sợ tới mức mật cũng muốn vỡ ra, hắn không ngờ Diệp Thiên Vân thật không muốn sống, liều mạng dãy ra khỏi cánh tay Diệp Thiên Vân.
Khuôn mặt Diệp Thiên Vân đầy máu tươi, trong mắt lóe ra quang mang tàn nhẫn, dùng hết khí lực, liều mạng dùng đầu đập lên đầu Mê Sư Đạo!
Mê Sư Đạo sau đó lâm vào mê mang, cái gì cũng không biết, con mắt bị đầu của Diệp Thiên Vân đụng vào khiến nó biến dạng, có chút nát như dưa hấu!
Trong lúc vô ý thức Diệp Thiên Vân có phần chếnh choáng, nhưng hắn vẫn nắm chặt đối thủ, hai người cứ như vậy lung la lung lay đi tới gần bở biển!