Vô Địch Hắc Quyền

Chương 489: Vô độc bất trượng phu




Dương Thiên Long phân phó mấy tên thủ hạ dưới tay rất nhanh thu dọn sạch sẽ hiện trường, sau đó mới cùng Diệp Thiên Vân chạy tới bệnh viện thân vương Wells, Tôn Vĩnh Nhân phát huy quan hệ của mình mới tìm được bệnh viện loại tốt số một số hai tại Hongkong này.

Hai người tới nơi, đã nhìn thấy Tôn Vĩnh Nhân lo lắng chờ đợi ở đó. Sau khi thấy hai người, hắn có phần mệt mỏi dụi mắt, hít sâu một ngụm không khí rồi nói: "Sao lại như vậy? Nàng còn đang ở trong buồng phẫu thuật, còn không biết khi nào mới đi ra, ngồi xuống cùng đợi đi."

Diệp Thiên Vân cùng Dương Thiên Long đều rất quan tâm tới thương thế của Crystal, chẳng qua bây giờ có lo lắng cũng vô ích, chỉ có thể yên tĩnh chờ đợi mà thôi.

Ước chừng qua ba giờ đồng hồ, đèn phòng cấp cứu vụt tắt, hai vị bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, một bên tháo găng tay xuống, một bên nói với Tôn Vĩnh Nhân: "Giải phẫu rất thành công, nhưng mà cần phải quan sát thêm! Cô ta chưa vượt qua thời khắc nguy hiểm, lồng ngực bởi vì bị bắn mà tạo thành một khối máu lớn tụ lại, làm cho cô ta khó thở, chỉ cần tối nay tới chậm một chút là không thể cứu được nữa!"

Tôn Vĩnh Nhân luôn miệng nói cảm ơn, sau đó nói: "Lần này ít nhiều còn có chú ở đây, bằng không..."

Vị bác sĩ nọ tháo khẩu trang ra, sau đó cười cười vỗ lên vai Tôn Vĩnh Nhân nói: "Cha cậu đã điện thoại cho tôi, tôi còn có thể không giúp sao? Nhớ khi trở về thay tôi vấn an ông ấy! Súng ống vũ khí được quản rất nghiêm ở Hongkong, tốt nhất đừng để lộ ra, bằng không tất cả mọi người đều bị phiền toái đó!" Nói xong hắn cùng một vị bác sĩ khác rời đi.

Tôn Vĩnh Nhân vuốt mồ hôi trán, hơi sụi sùi nói với hai người: "Ông ta là bác sĩ tốt nhất ở Hongkong này, nếu như ông ấy không cứu cứu được, tôi nghĩ cũng không có người nào có thể cứu được nàng!"

Diệp Thiên Vân nhìn bộ dáng của gã, biết đã rất vất vả rồi, vì vậy hắn nói: "Cảm ơn anh!"

Tôn Vĩnh Nhân cảm động nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, vung mạnh tay nói: "Từ trước tới nay đều là anh giúp tôi. Lần này có coi là gì chứ!"

Nhưng vào lúc này Crystal đã được ba hộ sĩ đẩy đi ra. Diệp Thiên Vân cẩn thận nhìn một chút, sắc mặt nàng có chút tái nhợt, là dấu hiệu của việc mất máu quá nhiều. Nàng phải thở bằng ô xi. Hắn không khỏi thở dài một tiếng.

Hộ sĩ nhìn nhìn mấy người, nói: "Hai ngày nữa mấy anh hãy tới, người bệnh hiện tại cần phải quan sát, không được tới thăm!"

Dương Thiên Long nhìn bọn họ rời đi, nói: "Tôi ở đây cùng cô ấy một đêm, nếu như có chuyện gì cũng kịp thời báo cho mọi người!"

Tôn Vĩnh Nhân chủ động đi tới ôm đồm nói: "Ở đây cứ giao cho tôi đi, tôi biết các anh còn có chuyện, tôi lại quen thuộc với bệnh viện này. Các anh cứ về trước đi!"

Diệp Thiên Vân nghe hắn nói như vậy cũng đồng ý, hiện tại đám người Aonaxisi phỏng chừng cũng muốn tới, Dương Thiên Long lại càng bận rộn, mà chính mình cũng phải đi ước chiến cùng Vệ Sư Hạo, chỉ có Tôn Vĩnh Nhân là rỗi rãi.

Dương Thiên Long quả thực có nhiều chuyện phải làm, sân bay bên kia cần người quản chế, hắn liền rời đi trước. Diệp Thiên Vân muốn trở lại khách sạn, chẳng qua là Ngô Lập Sâm đột ngột gọi điện thoại tới, khiến hắn phải cải biến kế hoạch.

Theo như ước định hắn đi vào khách sạn Disney, Diệp Thiên Vân cũng không nhịn được mà giật nảy mình! Trong phòng ước chừng có mười người. Ngoại trừ Ngô Lập Sâm ra, còn có ba vị lão giả ngồi trên ghế sofa, những người khác đều đứng ở một bên.

Ngô Lập Sâm nằm ở trên giường, sắc mặt có phần ảm đạm, khi thấy Diệp Thiên Vân tới, lão liền vẫy tay, nói: "Thiên Vân, tôi giới thiệu cho cậu vài người!" Nói xong lão chỉ vào một vị lão giả đang ngồi giữa nói: "Vị này chính là chưởng môn Thái Cực môn, Khương Hải Thiên!"

Diệp Thiên Vân lập tức khẽ giật mình, Ngô Lập Sâm là muốn? Ngày hôm qua hắn còn nghe được một đoạn bí văn của hai người, Khương Hải Thiên bị khốn đốn tại Võ Đang mười năm! Hôm nay không ngờ hắn lại tìm tới, thật sự là có chút khó hiểu.

Hắn quan sát tướng mạo của Khương Hải Thiên, miệng rộng mũi to, phía dưới mắt phải có một vết sẹo rất sâu. Tóc trên đầu trắng toát, khí thế rất uy nghiêm! Nhưng mà trước mặt nhiều người như vậy cũng không nên thất lễ, hắn tiến lên ôm quyền nói: "Vinh hạnh được gặp tiền bối!" xem tại Đọc Truyện

Khương Hải Thiên thấy thần thái của Diệp Thiên Vân. Lập tức đứng dậy đáp lễ, vẻ mặt tràn đầy thưởng thức cười nói: "Diệp huynh đệ nói đùa, cậu cùng sư huynh tôi là huynh đệ, như thế nào lại xưng tôi là tiền bối? Đây là khiến tôi lâm vào thế bất nghĩa sao!" Nói xong hắn lại mỉm cười.

Đám người ở phía sau đều mỉn cười đầy thiện ý, Khương Hải Thiên tiếp tục nói: "Huống hồ, trong chốn võ lâm rất nhiều người đều gọi cậu là nhất đại Hình Ý tông sư mới xuất hiện, thoạt mình sau này cậu chính là thiên tài trong đám người trẻ tuôi nha!"

Diệp Thiên Vân vừa muốn trả lời, Ngô Lập Sâm lại thở dài nói: "Đúng vậy, chúng tôi đều già rồi!" Hắn cũng không cho Diệp Thiên Vân nhiều lời, ngược lại tiếp tục giới thiệu: "Hai vị này là hai vị tông chủ Thái Cực môn, Triệu thức nhất mạch Triệu Nam Trần thức nhất mạch Trần Thụy Niên!"

Hai người khách khí đứng dậy ôm quyền, hán tử râu rậm đầu trọcTriệu Nam cười cười nói: "Thiên Vân tiểu huynh đệ, cái tên này bọn tôi đã sớm nghe nói tới, hôm nay vừa gặp quả nhiên là anh hùng thiếu niên! Cảm ơn cậu đã cứu sư huynh tôi từ trong Võ Đang ra, bằng không chúng tôi vẫn còn bị lừa gạt mà không biết!"

Diệp Thiên Vân từng nghe Ngô Lập Sâm nói qua Thái Cực môn, dưới chưởng môn còn có bốn vị tông chủ, theo thứ tự là Trần thị, Triệu thị, Dương thức, Tôn thức. Cùng Hình Ý Môn bất đồng, mỗi một phái của bọn họ có sự khác biệt rất lớn, do bốn tông chủ tạo thành đại đoàn thể! Bốn tông chủ có quyền lực cực lớn, tại một số phương diện thậm chí còn hơn cả chưởng môn.

Sau khi Diệp Thiên Vân đáp lễ, Ngô Lập Sâm cười cười dựa người xuống nói: "Chưởng môn, lần này tôi đến Hongkong một là muốn nhìn vị tiểu huynh đệ này, hai là từ sau khi hắn cứu tôi, Võ Đang một mực tìm hắn gây phiền phức! Luôn muốn vì hắn mà làm chút gì đó, để đền đáp lại ân tình, ai biết..."

Nói đến đây lão ho khan hai tiếng, có phần vô lực nói: "Ai biết hai ngày này tôi lại thành ra như vậy, ài! Già rồi, không tốt bằng lúc trẻ nữa!"

Khương Hải Thiên lập tức tiến tới đỡ lão, vẻ mặt trách cứ nói: "Sư huynh, Thái Cực môn chúng ta nghiệp lớn, còn cần có huynh chèo chống, huynh còn nói như vậy chính là trốn tránh trách nhiệm đó!"

Diệp Thiên Vân không rõ bọn họ đang đùa giỡn hay đang nói thật, thế nhưng hắn biết tình huống của Ngô Lập Sâm lúc này, lão chỉ là nhẫn nhịn che dấu mà thôi, tuyệt đối không đến nỗi không có khả năng xuống giường. Nhìn thoáng qua bốn phía, cũng không phát hiện bọn người Lý Thiểu Kỳ, trong lòng hắn mơ hồ cũng minh bạch một số chuyện.

Ngô Lập Sâm nắm chặt tay Khương Hải Thiên, khẽ cười một tiếng, nói: "Hải Thiên, cậu mặc dù là chưởng môn, thế nhưng là sư đệ của tôi! Ngô Lập Sâm tôi hôm nay có chuyện xin nhờ vả!" Khương Hải Thiên lập tức có phần động dung, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Sư huynh xin cứ phân phó, huynh đệ chúng ta tình như thủ túc, nói những lời khách khí này làm gì!"

Ngô Lập Sâm khẽ gật đầu nói: "Thiên Vân là vì cứu tôi nên mới đắc tội với người mà vốn không nên đắc tội, tôi nghĩ chưởng môn có thể nể mặt mũi hắn đã cứu tính mạng tôi mà tìm mấy vị sư huynh đệ trong phái tới bảo vệ hắn một chút!"

Khương Hải Thiên nghe thấy mấy câu sau, sắc mặt hơi biến, trầm ngâm nửa ngày mới phun ra một câu: "Như vậy cũng tốt, hai vị tông chủ tạm thời ở chỗ này mấy ngày, nếu như Thiên Vân có phiền toái gì, vậy hãy trợ giúp cậu ấy một tay đi!"

Hai vị tông chủ nghe Khương Hải Thiên nói như vậy, không hẹn mà cùng nhìn nhau, sau đó mới đứng dậy nói với Ngô Lập Sâm: "Thỉnh sư huynh yên tâm! Ân oán với Võ Đang, chúng ta sớm muộn cũng nên chấm dứt, nếu như bọn chúng dám đến, đảm bảo không có đường về!"

Trong lòng bàn tay của Diệp Thiên Vân lấm tấm mồ hôi, hắn thấy ánh mắt kỳ lạ của Ngô Lập Sâm đang nhìn mình, liền biết lão muốn nói gì. Ba vị đồ đệ của Ngô Lập Sâm không thấy một ai, rõ ràng cho thấy lão muốn mượn Võ Đang ra tay diệt trừ hai vị tông chủ này. Nghĩ tới đây hắn lập tức nói: "Cảm ơn Ngô lão ca, chỉ là tôi cảm thấy có chút phiền phức với các vị bằng hữu Thái Cực môn thôi!"

Ngô Lập Sâm cười to hai tiếng thở hào hển nói: "Có cái gì mà không tiện, Thiên Vân cậu cứu tôi một mạng, phần ân tình này sớm muộn cũng phải báo! Võ Đang đã dám tới gây phiền phức với cậu, đó chính là làm khó dễ Thái Cực môn tôi, giam giữ tôi gần mườn năm, cho dù tôi có thể trốn ra, nhưng Thái Cực môn có thể tránh được sao?"

Khương Hải Thiên nguyên bản là có chút do dự, nhưng vừa nghe thấy câu này, sau đó rất tán thành nhẹ gật đầu nói: "Sư huynh, theo đệ thấy, huynh nên về trong môn phái, trước tiên hảo hảo điều dướng, bệnh bên ngoài dễ chữa, bệnh trong tâm mới khó đối phó! Thái Cực môn cùng Võ Đang thế bất lưỡng lập, chỉ cần có Khương Hải Thiên đệ còn một ngày, tựa sẽ không để Võ Đang yên đâu!"

Ngô Lập Sâm khẽ gật đầu tựa hồ có phần mỏi mệt, Khương Hải Thiên lập tức nói: "Sư huynh, huynh nghỉ sớm đi, vừa rồi đệ đã phân phó đệ tử ở mấy gian phòng bên cạnh, buổi tối chúng ta sẽ lên đường!" Nói xong cũng hắn cùng đám để tử ở phía sau rời đi.

Tất cả đám người của Thái Cực môn đã rời đi, Diệp Thiên Vân chứng kiến loại tình huống này, trong bụng có hàng loạt nghi vấn, nhưng cũng không tiện hỏi, chỉ đành nói: "Ngô lão ca, lão nghỉ ngơi cho tốt đi nhé!"

Ngô Lập Sâm kéo cánh tay hắn lại gần người mình rồi thấp giọng nói: "Không trách lão ca tôi không thương lượng trước với cậu chứ? Mấy đứa đệ tử vô dụng của tôi đã rời đi rồi."

Diệp Thiên Vân khẽ lắc đầu, Ngô Lập Sâm là muốn mượn tay Võ Đang để thanh trừ đám người không nghe lời, hắn cao hứng còn không kịp, sao lại trách tội chứ, hắn nhìn nhìn chung quanh nói: "Lão ca có ý để tôi làm gì đây?"

Trong mắt Ngô Lập Sâm lóe lên tia hưng phấn, hoàn toàn không có tâm trạng bệnh hoạn như vừa rồi, lão nhẹ nhàng nói: "Hai người Khương Hải Thiên này chính là trợ thủ đắc lực trong phái, hôm nay tôi để bọn họ lưu lại, tựa muốn để cho bọn họ cùng cậu đi phó ước!" Nói đến đây lão nghĩ một lát đột nhiên nói: "Buổi tối tôi sẽ cùng Khương Hải Thiên trở lại Thái Cực môn, đến lúc đó sẽ cùng hắn tính toán!"

Diệp Thiên Vân không ngờ Ngô Lập Sâm dứt khoát như thế, lại thành thật với mình như vậy, hắn mê hoặc nói: "Hai vị này tông chủ là muốn tôi..." Ngô Lập Sâm ha ha cười, không để ý nói: "Cái gì cậu cũng không cần làm, chỉ cần bọn họ đi theo cậu là được rồi! Chỉ cần bọn họ không có ở Thái Cực môn, sẽ ổn thôi! Hơn nữa Võ Đang có biến hóa gì, cũng có thể giúp cậu ngăn cản một chút!"

Diệp Thiên Vân nhẹ gật đầu, Ngô Lập Sâm là muốn mượn lực đả lực, như vậy mình cũng giảm bới không ít gánh nặng, hắn thoáng nghiêm mặt nói: "Lão ca, tôi đi trước đây, chính huynh nên cẩn thận một chút, chúc huynh sớm mã đáo thành công!"