Nghe được tin tức từ Lâm Thanh Hoành, sắc mặt Lưu Đông lập tức trách bệch thân thể chống đở không nổi, quỳ trên mặt đất, hắn không chút nào dấu bày, nghẹn ngào khóc rống nói:"Bát Cực Môn không...... Cha ta...... Cha ta!"
Nói xong hai con mắt sinh ra một tia hy vọng trong tuyệt vọng, nhìn về phía Diệp Thiên Vân, để có thể từ hắn tìm được đáp án chính xác! Truyện
Diệp Thiên Vân biết rõ việc mất đi thân nhân thống khổ đến thế nào, nhưng mà hắn tinh tường rằng chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, sống ở trong ảo tưởng sẽ thấp thỏm không yên, không bằng trực tiếp đối mặt sự thật! Người muốn học tính kiên cường nhất định phải trải qua những chuyện này. Cho nên cũng không có giấu diếm, vẻ mặt bình tĩnh nói:"Phụ thân ngươi đã theo Bát Cực Môn rồi, hãy tiếp nhận sự thật!"
Hai mắt Lưu Đông vô thần, giống như ngu dại, nước mắt như hạt châu liên tiếp rơi xuống!
Lâm Thanh Hoành nhìn thấy thần sắc của Lưu Đông có chút không đành lòng, hắn tuy có thể minh bạch dụng tâm của Diệp Thiên Vân, nhưng vẫn hơi trách cứ nói:"Diệp huynh, từ nhỏ hắn đã được sủng ái, đả kích lớn như vậy ta sợ hắn sẽ chịu không nổi............"
Diệp Thiên Vân muốn đem Lưu Đông đến Hương Cảng Hồng Kông, nhìn trạng thái hắn như vậy, đừng nói là gầy dựng Bát Cực Môn lại, mà ngay cả mình có thể sống tốt hay không cũng là một vấn đề, nghiêm túc nói:"Bát Cực Môn tốn hao rất nhiều tinh lực để duy trì huyết mạch, chẳng lẽ ngươi muốn nửa đời sau không làm nên chuyện gì? Ngươi phải vượt qua được nghịch cảnh, nếu làm không được, ta nghĩ Bát Cực Môn sẽ biến mất trong tay của ngươi đó!"
Lâm Thanh Hoành không phải là đứa bé ba tuổi, những chuyện này hắn đương nhiên tinh tường, lời nói của Diệp Thiên Vân rất đúng, nhưng mà nói cho Lưu Đông nghe, Diệp Thiên Vân đã dụng tâm rất nhiều.
Lưu Đông nghe sự thật tàn khốc này giống như bị thương tích đầy mình vậy. Thời gian trôi qua chậm rãi, Lưu Đông lại lớn tiếng kêu rên.
Diệp Thiên Vân không để ý đến hắn. Mà nói với Lâm Thanh Hoành:"Làm cho hắn tỉnh táo lại, chuyện ta nói đã chuẩn bị xong chưa?"
Lâm Thanh Hoành bất chấp Lưu Đông, vội vàng gật đầu nói:"Chuẩn bị xong rồi, hộ chiếu và hành lý của ngươi đều ở trong phòng, ta đi lấy cho ngươi!" Nói xong liền vào trong phòng.
Diệp Thiên Vân đi theo hắn trở ra, Lâm Thanh Hoành đem theo một cái bao đưa cho hắn, nói:"Diệp huynh, hộ chiếu có hai cái. Sợ ở bên kia ngươi có chuyện gì, cũng có thể xoay sở!"
Sau đó trầm trọng nói:"Bát Cực Môn... còn huynh đệ nào không? Các trưởng lão......"
Diệp Thiên Vân cau mày, hồi tưởng lại nói:"Cuộc chiến sinh tử ngày hôm qua có một ít đệ tử Bát Cực Môn trốn ra, hẳn là cùng thế hệ của ta, còn có Diệp Vô Nhai, Hà Sơn...... Những người khác ta cũng không rõ lắm! Đúng rồi, còn có Trần Mễ Lạp!" Nói xong lại có chút ít nghi ngờ nói:"Ngươi mang theo Lưu Đông chạy trong đi không để lại phương thức liên lạc sao?"
Lâm Thanh Hoành cúi đầu lấy điện thoại của mình ra nhìn nhìn rồi nói:"Trên cánh cửa có ghi số điện thoại của ta. Nếu như bọn họ ổn định lại, sẽ gọi điện thoại cho ta!"
Điện thoại của Diệp Thiên Vân đặt ở Bát Cực Môn, chắc không lấy lại được, số của mình cũng mất đi a, nhưng mà trong đầu còn nhớ rõ một ít số của người khác, chắc phải gọi điện thoại cho Hứa Tình, nhưng mà ngẫm lại, liên hệ với nàng rồi sao nữa? Nhìn thoáng qua Lâm Thanh Hoành nói:"Ngươi cũng muốn đi Hương Cảng Hồng Kông sao?"
Lâm Thanh Hoành khẽ lắc đầu nói:"Chưởng môn còn có chuyện giao cho ta, ta không thể đi cùng các ngươi! Thiên Vân, cảm ơn ngươi đã viện thủ lúc Bát Cực Môn nguy nan. Ta nghĩ chỉ cần là đệ tử Bát Cực Môn sẽ không quên ơn này!"
Diệp Thiên Vân thở dài nói:"Những lời này không cần phải nói! Nếu như ta đoán không sai thì giờ đây Võ Đang đã sớm tiến vào chiếm giữ Băng Thành. Chúng ta không cách nào rời đi, ta nghĩ chúng ta nên lái xe đến thành thị khác, như vậy có thể ổn thỏa chút ít!"
Lâm Thanh Hoành gật nhẹ đầu, nói:"Bên ngoài xe hơi đã sớm chuẩn bị xong, ngươi yên tâm, ở phương diện này chúng ta đã sớm chuẩn bị vạn toàn!"
Nhưng vào lúc này, điện thoại của Lâm Thanh Hoành đột nhiên vang lên, hắn nhìn thoáng qua lập tức run lên.
Diệp Thiên Vân nhìn thấy thần sắc của Lâm Thanh Hoành, liền đi tới phòng khách, nhìn thấy Lưu Đông còn đang thất hồn lạc phách. Nhớ tới mình khi đó phỏng chừng cũng không kém bao nhiêu, thở dài không nói gì, chỉ có thời gian mới có thể xoa dịu được, hy vọng hắn có thể gượng qua được!
Ai ngờ Lưu Đông đột nhiên đứng lên, hai đấm nắm chặt, trong ánh mắt lộ ra một cổ kiên định, tự nhủ:"Báo thù là động lực sống duy nhất của ta, phụ thân…người hãy yên tâm, ta nhất định sẽ đem Bát Cực Môn tạo dựng lại, làm cho nó phát dương quang đại!"
Trong nội tâm Diệp Thiên Vân cảm thấy vui mừng, có thể nhanh như vậy từ khốn cảnh đứng lên, là chuyện phi thường chuyện khó khăn.
Lâm Thanh Hoành từ trong phòng đi ra, vành mắt có chút đỏ lên nói:"Diệp huynh, điện thoại của ngươi!" Diệp Thiên Vân mơ hồ biết đó là người Bát Cực Môn, liền cầm lấy điện thoại, bên trong truyền đến thanh âm của Hà Sơn:"Thiên Vân, ta là Hà Sơn, ngày hôm qua cảm ơn ngươi đã đem đệ tử của Bát Cực Môn cứu ra, bây giờ trước mắt bọn họ rất tốt"
Diệp Thiên Vân khẽ giật mình, Hà Sơn bình thường không nói chuyện như vậy, ước chừng đã trải qua những chuyện này, có chỗ thay đổi, trầm giọng nói:"Ta biết rồi, các ngươi không có việc gì là tốt rồi! Đúng rồi, Trần Mễ Lạp đại ca thế nào?"
Hà Sơn trầm mặc một hồi mới lên tiếng:"Khá tốt, ngày hôm qua hắn cũng muốn bỏ đi nửa mạng, cũng may hắn có công pháp hộ thân, tạm thời thì không sao, phải xem tình huống khôi phục như thế nào a! Sự tình của Lưu Đông lão ca rất cảm ơn ngươi, nhất định phải đưa hắn đến Hương Cảng Hồng Kông!"
Diệp Thiên Vân "Ừm" một tiếng xem như đáp ứng, trong miệng nói:"Các ngươi cũng phải bảo trọng a, hy vọng sau khi ta trở về có thể trông thấy các ngươi bình an!"
Hà Sơn cũng không hay nói giỡn, dùng ngữ khí thận trọng nói:"Chúng ta ở đây coi như an toàn, yên tâm đi, ta cúp máy đây! Ngươi có chuyện gì thì gọi điện thoại cho sớ này!"
Diệp Thiên Vân nhìn thoáng qua số điện thoại trên mặt di động, đem ghi vào trong lòng, nói với Lâm Thanh Hoành:"Ta phải cùng Lưu Đông lên đường đây, càng nhanh càng tốt!"
Lâm Thanh Hoành có chút lo lắng nói:"Ta sợ tình trạng của hắn không tốt, không thích ứng được với............" Nói đến đây đã thấy Lưu Đông cầm túi du lịch đi ra, Lâm Thanh Hoành thiếu chút nữa không nói ra tiếng.
Sắc mặt Lưu Đông cực kém, chậm rãi nói:"Ta chuẩn bị xong rồi, Diệp đại ca, bây giờ chúng ta xuất phát đi!"
Tại phía tây phi trường quốc tế Hương Cảng Hồng Kông. Sân bay này rất lớn, nhìn ra bốn phía xa xa có cảm giác mênh mông.
Suốt hai ngày này, Diệp Thiên Vân cùng Lưu Đông toàn phải ngồi trên phương tiện giao thông, đầu tiên là tốn hao sáu bảy tiếng đồng hồ, từ Băng Thành đến Trầm Dương, sau đó lên máy bay đi tới bây giờ mới đến Hương Cảng Hông Kông.
Đối với Diệp Thiên Vân mà nói, thời gian này tuy có chút nhàm chán, nhưng mà không cần đối mặt với những vũ giả cường đại, nên vẫn tương đối thoải mái. Huống hồ tới Hương Cảng Hông Kông, hắn cảm giác tựa hồ đã có một bắt đầu mới rồi, cuộc sống này với hắn mà nói là một trải nghiệm cần nếm thử.
Hai ngày này tuy tinh thần Lưu Đông tốt hơn chút ít, nhưng một mực không muốn nói chuyện, tâm sự nặng nề.
Hai người đều là lần đầu tiên đến Hương Cảng, mọi thứ trước mắt đều xa lạ, trình độ phát triển ở đây không phải như Băng Thành, đại đô thị phồn hoa này làm cho người ta sinh ra một cảm giác mình trở nên nhỏ bé. Dù sao cũng là đến một địa phương lạ lẫm. Trải qua chỉ điểm, bọn họ ngồi trên xe Bus, trực tiếp đến Đông Phương Văn Hoa khách sạn.
Diệp Thiên Vân cho rằng chỉ cần đến Hương Cảng sẽ có người đến tiếp ứng, ai biết sự tình cũng không đơn giản như tưởng tượng của hắn, hắn mang theo Lưu Đông ở lại ba ngày, mới có người từ Hoa Kỳ chạy đến.
Diệp Thiên Vân không khỏi có chút hối hận, sớm biết như vậy trước đó hắn nên nói chuyện cùng Tôn Vĩnh Nhân, thì sẽ không bị động như vậy, cho nên khi đến phòng khách sạn, Diệp Thiên Vân gọi một cú điện thoại cho Tôn Vĩnh Nhân, chẳng qua là thư ký của hắn bắt máy.
Làm Diệp Thiên Vân có chút buồn cười là, Tôn Vĩnh Nhân lại có thư ký, không biết với tính tình hắn có thể làm ra đại sự nghiệp gì cho đại gia tộc nữa.
Hai người cũng không đi đâu, dù sao không có người quen, hoàn cảnh cũng không thuận tiện, đương nhiên càng ít đi lại càng tốt.
Đến tối cửa phòng vang lên tiêng gõ cửa, Lưu Đông mở cửa, một thanh âm ở ngoài cửa có chút vô lại nói:"Diệp Thiên Vân ở đây phải không?"
Lưu Đông vừa mới gật đầu, nam tử đó dẫn theo hai đại hán ngoại quốc nối đuôi nhau vào phòng, vào cửa liền hô lên:"Thiên Vân, hắn….. hôm trước đi họp, không có nhận được điện thoại của ngươi! Đến tối thư ký mới cho ta biết, ta đem nàng sa thải rồi!" truyện được lấy tại Đọc Truyện
Diệp Thiên Vân nghe được thanh âm này, từ phòng ngủ của mình đi ra, liếc mắt thấy Tôn Vĩnh Nhân, lập tức mừng rỡ như gặp lại cố nhân, cười nói:"Ta còn tưởng phải đến ngày mai mới có thể trông thấy ngươi!"
Tôn Vĩnh Nhân chạy vài bước, tiến lên ôm hắn, hung hăng đánh cho Diệp Thiên Vân một quyền cười mắng:"Ngươi thật sự không phải bằng hữu, đến Hương Cảng sao không nói sớm, còn muốn cho ta ngạc nhiên ngoài ý muốn sao? Sau khi rời Băng Thành ta rất nhớ ngươi, ta còn hoài nghi có phải mình bị….gay rồi không nữa!"
Diệp Thiên Vân nghe cách nói chuyện của Tôn Vĩnh Nhân quen rồi, đánh giá Tôn Vĩnh Nhân, đầu vẫn có một ít tóc trắng, tay chân như cũ, chỉ là khí chất thoạt nhìn hơi có chút thay đổi, nhưng mà hắn há miệng đã làm phá hư toàn bộ đánh giá của Diệp Thiên Vân!
Tôn Vĩnh Nhân nhìn thoáng qua Lưu Đông đang ngồi ở trên ghế sofa nói:"Bằng hữu của ngươi sao? Hắn bị câm điếc à? Thật là đáng tiếc quá đi a!" Nói xong còn có chút đồng tình sờ sờ cằm!
Diệp Thiên Vân thật sự muốn cho hắn một quyền, mỗi lần hắn há mồm là giống như lúc trước, ở Hoa Kỳ, không ít lần vì vậy mà gây tai hoạ.
Tôn Vĩnh Nhân chân thành tha thiết nhìn Diệp Thiên Vân nói:"Ngươi vẫn như cũ, chỉ là trở nên nghiêm túc một chút, hình tượng này rất xứng với ngươi sao!"
Diệp Thiên Vân không nói gì, nhìn phản ứng của Lưu Đông.
Tôn Vĩnh Nhân hoàn toàn không chú ý, vỗ bộ ngực nói:"Hương Cảng chính là địa bàn của ta, lần trước là ngươi chiêu đãi ta, lần này ta cũng muốn khoản đãi ngươi!"