" Là kiếm trận, chính là kiếm trận của Võ Đang, Diệp Thiên Vân có thể đem tới cường đại của kẻ địch như thế này!" Vương Thông dừng xe hơi tại một góc rất hẻo lánh, sau đó cùng Kì Giai Trữ xuống xe, ẩn núp tại một phòng trên tầng hai kho hàng, ngừng thở con mắt không thể tin được chằm chằm nhìn vào chỗ xa xa. Bởi vì kích động nên hai gò má trở nên nhức hồng, giống như một quả đào chin mọng!
Vương Thông cùng Kì Giai Trữ có nằm mơ cũng không nghĩ tới hôm nay có thể nhìn thấy một màn vô cùng đặc sắc. Bất luận trên phương diện nào mà nói, đều thuộc về hành trình mộng ảo. Căn bản chẳng qua chi là đi theo Diệp Thiên Vân để xem hắn ở nơi nào, ai biết theo nửa đường, lại xuất hiện một cái xe to đùng hướng xe Diệp Thiên Vân xông tới!
Ở đằng kia phút chốc Kì Giai Trữ lập tức muốn nhảy khỏi xe đi xuống cứu Diệp Thiên Vân. Kì Giai Trữ xác định chưa từng có nỗi đau nào giống thế nầy, coi như tất cả nỗi thống khổ trộn lẫn cùng một chỗ, chịu không nổi trong nháy mắt sẽ bị nổ tung ra vậy.Tin rằng chỉ cần Diệp Thiên Vân thật sự chết ở chỗ này, như vậy nàng cũng muốn cùng đi!
Nhưng mà sự tình thường làm người khác không ngờ tới, chứng kiến xe của Diệp Thiên Vân chạy xa khỏi xe tải, tâm trạng rỗi bời đó đã yên tâm hơn, như là chính mình đã trải qua một hồi đại nạn vậy. Cô hiểu rằng về sau cũng sẽ không thể nào chịu được đả kích thế này nữa, trong nháy mắt đã làm cô lao lực quá độ
Kì Giai Trữ có phần cảm khái, nhưng một giây sau đó xe tải lại tiếp tục đuổi theo Diệp Thiên Vân. Điều này làm cho nàng phẫn nộ đến cực điểm. Đây là mưu sát, chính là mưu sát, cảnh sát trên thế giới này chạy đi đâu hết rồi, pháp luật ở đâu đây ? Thế giới quan của cô, nhân sinh quan của cô, giá trị quan đều đã tan thành bọt biển.
Nhưng mà Diệp Thiên Vân có thể bỏ chạy, đây cũng là sự may mắn trong bất hạnh. Thấy người trong tim không có gặp nguy hiểm, trong long bỗng cảm thấy điềm an. Tất nhiên đây là sự ban ơn của ông trời, không có tin tức tốt mới thật sự là có tin tốt. Đột nhiên xuất hiện sự việc ngoài ý muốn làm Kì Giai Trữ hiểu rõ an toàn mới là hạnh phúc chân chính! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Đọc Truyện chấm c.o.m
Vương Thông đi xa xa theo sát chiếc xe tải tới nơi này, mới phát hiện đấy là do Diệp Thiên Vân. Không thể tin được Diệp Thiên Vân quá to gan. Hắn cứ tin rằng lá gan của mình cũng coi như không nhỏ nhưng đến hôm nay mới phát hiện đã đề cao chính mình
Võ Đang kiếm trận vừa xuất hiện, Kì Giai Trữ liền cầm tay điện thoại trong tay, mồm miệng nói không rõ:" Thiên Vân, ngươi tại sao ngu như vậy, nhiều người như vậy…" Nói liền mở khóa bàn phím, rồi ngón tay ấn thật nhanh.
Vương Thông nghiêng đầu nhìn động tác của Kì Giai Trữ, liền đoạt lấy điện thoại, nhíu mày nói:" Cô điên rồi, báo cảnh sát làm gì?" Nói xong bỏ điện thoại vào túi quần
Kì Giai Trữ mắt đỏ lên, như điên cuồng nói:" Sao không thể báo cảnh sát. Không phải là có pháp luật à? Bọn hắn cố ý giết người, báo cảnh sát đi bắt bọn hắn, bằng không Diệp Thiên Vân sẽ gặp nguy mất!" Bất kể ai cũng không ngờ cô ta lại điên khùng, giống như một con cọp mẹ già, muốn giành lại chiếc điện thoại.
Vương Thông khinh thường nhìn nàng một cái, dùng ánh mắt ngu ngốc nói:" Báo cảnh sát? Thôi đi! Bọn chúng là người nào cô biết không? Là võ giả, chính là Võ Đang. Giết người là chuyện bình thường. Bọn họ đang giải quyết ân oán giang hồ! Những người này kể cả Diệp Thiên Vân cũng không cùng một thế giới với cô, có hiểu không ?
Kì Giai Trữ nghe đến mấy lời này liền tỉnh táo lại. Nàng biết rõ trên người Diệp Thiên Vân có công phu nhưng lại rất ghét Vương Thông nói là hai người không cùng một thế giới, khẩn trương nói:" Chả lẽ lại giương mắt nhìn Diệp Thiên Vân chết tại chỗ này sao? Cậu không phải là có chút công phu à, vậy thì chúng ta cùng đi cứu hắn!" Nói đến đây liền cảm thấy một tia hi vọng.
Vương Thông không nói gì, muốn phản bác nhưng lại biết bản thân bất lực. Hắn một mực rất ngạo nghễ với công phu của mình, nhưng khi nhìn tình thế này cho hắn cả mười lá gan cũng không dám xuống dưới. Nếu là đơn độc đấu với một võ giả, hắn còn có thể đấu một trận. Cùng lắm thì chạy trốn, nhưng đối diện lại là 7 người, mỗi người đều là đỉnh cao hơn nữa lại đang dùng trận pháp Võ Đang! Hắn từ trên đây đi xuống thì liền biết được vận mệnh của mình, trên người khẳng định là sẽ thủng chục cái lỗ, sau đó máu chảy hết mà chết
Nghĩ tới đây ngữ khí có phần bất đắc dĩ, đồng thời có chút lạc lõng nói:" Đây không phải là điều chúng ta có thể giúp được. Những người kia đều là vong mệnh đồ giết người không chớp mắt! Hơn nữa bọn họ cũng có quy tắc, không phải người thường cũng có thể tham gia."
Kì Giai Trữ không nghe ra ngữ khí của hắn, vội vã nói:" Cậu không phải là đang tập võ sao? Chả lẽ cậu lại không được?"
Là nam nhân rất ghét người khác nói không được, chỉ là bản thân cũng tự biết mình không có năng lực đi cứu Thiên Vân, liều mạng toàn thân khí lực nói:" Tôi không được." Kì Giai Trữ thất vọng giống như quả bong cao su bị xẹp xuống tức khắc, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng:" Ngươi đã không muốn giúp Thiên Vân, ta đi là được rồi!" Dứt lời liền từ phía trên muốn nhảy xuống.
Vương Thông lấy một tay túm lại, đè xuống đất:" Cô yêu DIệp Thiên Vân sao ?"
Kì Giai Trữ vừa giãy dụa vừa nóng nảy nói:" Tôi yêu Diệp Thiên Vân, yêu tận xương tủy, cậu không được ngăn cản tôi. Tôi cho dù không cứu được hắn nhưng cũng có thể cùng hắn đồng sinh cộng tử!"
Vương Thông có chút kính nể lại có chút ít hổ thẹn, ôn nhu nói:" Vậy thì cô không muốn làm liên lụy hắn chứ. Diệp Thiên Vân cùng người ta giao thủ, vạn nhất đối phương bắt cô uy hiếp Thiên Vân thì làm sao ?"
Kì Giai Trữ bị thuyết phục, có chút khổ sở phải từ bỏ giãy dụa, bất lực ngồi trên đắt. Ánh mắt lại dán chặt vào Diệp Thiên Vân phía xa xa.
Vương Thông thở dài nói:" Xem hắn kìa, có lẽ không bi quan. Diệp Thiên Vân đánh không lại có thể chạy. Cô không cần quá lo lắng!" Nói xong cũng nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Vân, ánh mắt nghiêm nghị nâng kính!
Diệp Thiên Vân nhìn theo động tác của bọn họ, ý nghĩ đầu tiên chính là thật hợp kích. Hắn đã cùng với người hiểu được hợp kích đối chiến, nhỡ rõ đó là trước khi gia nhập giang hồ. Uy lực của nó đích thực là rất lớn, nhưng so người trước đó với những người này nhìn cách đi của đối phương thì hiểu rõ hoàn toàn không cùng một cấp bậc
Chính là bây giờ hắn đang nhớ lại cuộc đối ba, cũng minh bạch mấy người Hình ý môn hiểu được chỉ là da lông. Chỉ có điều lúc đó thực lực của hắn còn ở vào trình độ tam đẳng, không có thực lực như bây giờ. Nếu giờ đây bảo hắn đại chiến với ba người của Hình ý môn tin rằng không cần đến ba hiệp, đã giết sạch những người đó. Đương nhiên giờ đây trên giang hồ khẳng định cũng không thể tìm được người một lòng muốn chết như vậy.
Những người ở trước mặt chưa có ra tay nhưng động tác của bọn họ xem ra rất mạnh! Diệp Thiên Vân quan sát chỗ đứng của mấy người liền có chút lĩnh ngộ.
Trong nội tâm liền vong lại lời của Trần Mễ Lạp nói, ánh mắt bỗng biến đổi. nếu như lời nói của Trần Mễ Lạp không có linh tinh thì hôm nay gặp được mấy người này, có lẽ chính là Võ Đang kiếm trận. Nghĩ tới đây, trong tủy cái cảm giác bất khuất lên não bộ, coi như là thần, cũng muốn đấu 1 trận. Đem Kim Chung Tráo cùng sự điên cuồng thúc giục, hắn muốn kiến thức của trận pháp này, xem xem nó có phải là thần không!
Người thủ lĩnh nhìn thấy dấu hiệu Diệp Thiên Vân định ra tay trước, một tay chỉ hướng bầu trời, sau đó thủ thế một cách quỷ dị, lại nhìn hình thế của 7 người, vây xung quanh Diệp Thiên Vân quay vòng, kiếm trong tay nâng lên trước ngực, ánh mắt đều chăm chú nhìn Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân ngực không ngừng phập phồng. Hắn lần đầu tiên cảm nhận được kiếm trận, có chút hưng phấn. Nhưng lại đi kèm một cảm giác áp lực dường như mây đen đầy trời. Nhìn thấy đối thủ đã động thủ, cước bộ chuyển động Tam Thể thức hiển lộ!
Người thủ lĩnh quát:" Đạo phát hiển nhiên, hiện trận!"
Bảy thanh kiếm sang như tuyết nhất tề hướng Diệp Thiên Vân đánh úp lại! Xuất kiếm mang theo cả tiếng "ong…ong" của gió. Tuy không hoa lệ nhưng cũng không bao hàm cái gì kinh ngạc ngưỡng mộ, nhưng lại mang theo lực xuyên thấu không thể nào áp đảo! Bảy chuôi kiếm đồng thời bảy vị trí. Từ 7 phương hướng cùng một mục tiêu đưa tới. Kiếm thắng của bọn hắn tại chất phác
Diệp Thiên Vân lúc mấy người đồng thời rat ay, mũi chân quay vào trong, tiếp đó đột nhiên quay người tung nhảy, lấy thủ nhập kiếm! Không quan tâm kiếm khác công kích như thế nào!"
Mấy con mắt đều sinh ra nghi hoặc, khó hiểu còn có thể thực hiện một cách vui vẻ. Nhưng sau một khắc không cách naò đắc ý được. Bởi vì tất cả đáp án đều được giải đáp! Kiếm toàn bộ đâm tới trên người Diệp Thiên Vân, phát ra tiếng " leng keng" liên tục. Chính là sắt thép đâm vào sắt thép mới phát sinh ra âm thanh ấy, tất cả mọi người không khỏi kinh ngạc
Người cầm đầu ánh mắt trở nên dị thường nghiêm túc quát nói:" Khổ luyện! Đâm vào yếu huyệt của hắn:"
Diệp Thiên Vân cũng đồng thời hắn nói, lấy kiếm vào tay, sau khi vận Kim Chung Tráo toàn thân đều là lợi khí. Trong tay như quấn sợi dây thừng đem kiếm của đối phương quấn một vòng rồi đột nhiên buông tay ra!
Kiếm là hảo kiếm, mềm dẻo cũng đã vô cùng tốt, tại vì hắn buông tay trong nháy mắt, nhanh chóng sinh lực cực đại đẩy đối phương đi!
Người này bị sức mạnh cực đại bắn ra đến trước ngực, lập tức bị đánh không nhẹ liền kêu lên một tiếng đau đơn nhanh chóng thối lui.
Diệp Thiên Vân trong mắt âm hiểm chợt lóe, thừa dịp hắn khuyết muốn mệnh hắn luôn.Vừa định đi tới đột nhiên phát hiện kiếm của mấy người tới. Mà phương vị chỉ củakiếm chiêu toàn bộ đều vào năng huyệt của Diệp Thiên Vân! Chiêu này không thể bảo là không hung ác, khó long làm người ta phòng bị!
Bất luận thế nào cũng vô cách tránh né công kích sắc bén thế này. Diệp Thiên Vân nương theo thế tới của đối phương lăn một vòng, chiêu này tuy khó coi nhưng lại là biện pháp duy nhất! Rút lui hai bước trong mắt đề phòng mấy người.
Người kia bị Diệp Thiên Vân công kích, đi dạo một vòng trên con đường tử vong. Thần thái kinh ngạc nhìn vào kiếm trong tay. Không thể ngờ người bạn lâu năm của mình lại đột nhên biến thành lợi khí trong tay đối phương!
Mấy người thấy Diệp Thiên Vân lui ra phía sau, tên cầm đầu lộ ra ánh mắt tôn kính nói:" Diệp Thiên Vân quả nhiên bất phàm!" Trong võ lâm không nói tiền tài không nói thế lực chỉ đơn giản à thực lực! Bất luận võ giả cường đại đều được người khác tôn kính.
Diệp Thiên Vân khinh thường khi nghe nói vậy, không phải mỗi người đều có tư cách khen tặng hắn.Hai phe giao thủ hắn phát hiện mấy người này thực lực cũng phải bằng thực lực của đời thứ hai của Hình ý môn. Những người này nếu là đơn độc đối chiến không có người nào có thể quá 5 chiêu, nhưng mấy người lại phối hợp vô cùng ăn ý, khiến hắn đôi chút khó khăn!
Hắn rốt cục cũng cảm nhận được trận pháp và vây công bất đồng, trong trận pháp lần đầu tiên cảm nhận được khí thế!