Vô Địch Hắc Quyền

Chương 221: Đoạt mạng




Thạch Thanh Sơn nghe lời của Diệp Thiên Vân xong cũng không nhịn được mà rùng mình, trong lúc quyết đấu sinh tử nếu như trong người không có chút vốn vào giang hồ cũng sẽ toi mạng, bởi vậy hắn dè dặt cẩn thận nói: "Sư phụ, anh nên cẩn thận một chút, lần trước tôi đã từng gặp qua Trần Vạn Sơn. Người này có chút quái dị, không giống người tốt".

Diệp Thiên Vân gật đầu, nhớ kỹ lời gã, nói: "Cậu nên lo lắng cho mình thì hơn, hỏi chú Vương của cậu một câu, xem hắn có đồng ý cho cậu gia nhập võ lâm không".

Thạch Thanh Sơn nghĩ thoáng cái, nói: "Sao có thể chứ. Sư phụ anh không phải muốn nói giỡn đó chớ, chú Vương chắc chắn sẽ không đồng ý, chú ấy đã cảnh cáo tôi rất nhiều lần".

Hà Sơn cười hắc hắc nói: "Thanh niên có nhiệt huyết là tốt. Có điều không nên nhiệt tình quá, nếu không đến lúc đó mất mạng thật không đáng, nếu tôi là cậu, sẽ không gia nhập giang hồ bây giờ đâu".

Thạch Thanh Sơn cười rất khó coi nói: "Ngài đã ở giang hồ, đương nhiên sẽ nói như vậy".

Diệp Thiên Vân nhân lúc hai người nói chuyện móc ra hai hộp thuốc lấy ở Hình Ý Môn, đưa cho Thạch Thanh Sơn nói: "Đây là Ngũ Hành đan, rất có ích cho nội công". Nói xong đưa cho Thạch Thanh Sơn.

Con mắt Hà Sơn đảo tròn nói: "Hắc hắc. Không ngờ cậu lại có đồ tốt như vậy. Xem ra lấy ở Hình Ý Môn không ít đồ tốt à!"

Diệp Thiên Vân cũng chỉ có hai hộp Ngũ Hành đan, hắn thở dài nói: "Cái này cậu cứ dùng trước đi, bọn Trương Lượng đợi sau này tôi lấy thêm một ít cho bọn họ là được, trên người của tôi cũng chỉ có hai hộp!"

Thạch Thanh Sơn giống như là được nhận vật báu, vẻ mặt mừng như điên, gã khom mình nói: "Cảm ơn sư phụ! Cảm ơn sư phụ! Không ngờ luyện nội công Hình Ý còn phải phối hợp dùng với thuốc!"

Hà Sơn gật đầu nói: "Cậu nên cảm ơn sư phụ cậu đi. Ngũ Hành đan này cũng tương đối trân quý ở Hình Ý Môn đó, loại thuốc này nếu muốn tìm ở bên ngoài, khó như lên trời!"

Thạch Thanh Sơn vừa nghe lời này lập tức cẩn cẩn dực dực cất thuốc này vào trong ngực sợ làm hư, gã cảm kích nói với Diệp Thiên Vân: "Sư phụ, tôi thật không biết nên nói cái gì cho phải".

Hai hộp thuốc này là Tiêu Hùng đưa cho. Mà Diệp Thiên Vân thì lại không cần, hắn nhìn thoáng qua Thạch Thanh Sơn nói: "Đồ đệ cũng có thân sơ, cậu ở trong bọn là chịu khó nhất, cho nên thuốc này cho cậu dùng trước, mấy người bọn họ đợi tới khi trong tay tôi lại có thì sẽ cho bọn họ".

Hắn lại đột nhiên nhớ tới còn có rất nhiều Ngũ Hành cao, lại lấy một ít trong hộp đưa cho Thạch Thanh Sơn nói: "Đây là Ngũ Hành cao chuyên trị tổn thương, cũng có thể dùng cho nội thương..."

Hắn còn chưa nói xong, Hà Sơn vội đoạt lấy. Ánh mắt lão sáng lên nói: "Cục cưng của ta. Thuốc tốt của nội gia, ha ha ha, lời to! Lời to rồi!"

Diệp Thiên Vân nhìn bằng nửa con mắt nói: "Đây là thuốc cho Thạch Thanh Sơn, ông đoạt cái gì chứ!"

Hà Sơn nhét thuốc vào trong ngực ngay, hưng phấn nói: "Cậu thật không biết chỗ tốt của nó. Nội thương, ngoại thương đều chữa được. Thuốc tốt như vậy sao có thể bỏ qua chứ! Cho Thạch Thanh Sơn cũng lãng phí. Chi bằng cho tôi giữ lại phòng thân!"

Diệp Thiên Vân giờ mới biết được diệu dụng của loại thuốc này. Trách không được Mạc Hổ bị thương nặng như vậy lại chỉ cần điều dưỡng nửa năm. Bởi vậy gật đầu nói: "Vậy ông đưa hộp thuốc đó cho hắn. Sau này tôi lại cho ông thêm".

Con mắt Hà Sơn nhìn chằm chằm Diệp Thiên Vân hoài nghi nói: "Cậu còn thuốc sao? Đừng có gạt tôi đó, bằng không tôi sẽ đại chiến một trận với cậu đấy".

Thạch Thanh Sơn nghe lời của Hà Sơn xong trên mặt nhất thời lộ vẻ không muốn. Có điều chỉ chốc lát gã đã nói: "Sư phụ. Hộp này cho Hà lão tiền bối đi. Dù sao tôi cũng ít dùng".

Hà Sơn nghe xong lập tức lộ vẻ ngượng nghịu. Sau đó tựa hồ có chút không nỡ. Hơn nửa ngày mới gượng cười nói: "Tiểu tử, cho cậu đó!" Nói xong lấy thuốc ra.

Thạch Thanh Sơn nhanh chóng nhận lấy, cười một tiếng nói: "Sư phụ, Hà lão tiền bối, tôi cáo từ trước đây!" Nói xong bỏ chạy nhanh như chớp.

Hà Sơn chỉ vào Thạch Thanh Sơn mắng: "Hắc! Tiểu tử thúi nhà cậu, bình thường dạy cậu nhiều món như vậy thật vô ích mà".

Diệp Thiên Vân thấy vẻ tiếc rẻ của Hà Sơn không nhịn được cười một tiếng, Ngũ Hành cao trong người hắn cũng không thiếu, chủ yếu là do lần trước lúc thi đấu giao lưu bị thương Tiêu Sắt và Ngũ Vĩ cho hắn rất nhiều, bởi vậy hắn lại lấy ra hai hộp nói: "Hà lão tiền bối. Cái này là chút tâm ý nho nhỏ, xin vui lòng nhận cho!"

Hà Sơn vốn đang có chút tiếc rẻ, vừa thấy có hai hộp, mặt mày lập tức hớn hở, hắn cưới hắc hắc nhận lấy: "Anh em tốt, có nghĩa khí. Ha ha ha! Sau này nếu có việc cứ tìm Hà Sơn tôi, dù núi đao biển lửa tôi cũng đi cùng cậu!"

Diệp Thiên Vân nghe xong rất vui, chỉ vì hai hộp thuốc này mà bán chính lão, vội nói: "Mấy ngày nay võ quán Thành Phong đều dựa vào ông, bằng không mấy người bọn Thạch Thanh Sơn nhất định sẽ gặp chuyện không may, chút đồ này không tính là gì cả!"

Hà Sơn nghe xong khoát tay nói: "Chuyện nhỏ. Quan hệ của chúng ta không cần phải nói cái này!" Lão nói xong lại bổ sung ngay sau đó nói: "Sau này nếu cậu còn Ngũ Hành cao. Thì lại cho tôi một ít nha!"

Diệp Thiên Vân bị Hà Sơn làm cho dở khóc dở cười.

Hắn liền nghiêm mặt nói: "Lão Hà, Trần Vạn Sơn ở đâu? Tôi muốn tốc chiến tốc thắng, không muốn dây dưa nữa".

Hà Sơn "Ừ" một tiếng, sờ soạng trong túi quần nửa ngày, móc ra một tờ giấy nhăn nhăn nhúm nhúm nói: "Ở đây, cậu phải cẩn thận một chút, người này âm độc vô cùng, trong chốn võ lâm rất nổi danh đó!"

Diệp Thiên Vân lấy tờ giấy nhìn thoáng qua. Là một dãy số điện thoại, gật đầu nói: "Ừ, tí nữa tôi gọi điện cho hắn để hẹn thời gian!"

Hà Sơn cầm thuốc trong tay đu đưa, thờ ơ nói: "Không cần tôi đi với cậu sao!" Đọc Truyện Online mới nhất ở Đọc Truyện

Diệp Thiên Vân suy nghĩ một chút lắc đầu nói: "Tới cũng không làm gì. Có điều có thể giải quyết những người lần trước tới tìm được không?"

Hà Sơn lại lấy điện thoại di động ra, bấm nửa ngày. Sau đó đưa ra một dãy số nói: "Số tôi đấy! Cậu thật tự tin, không sợ mình bị... toi mạng à?"

Diệp Thiên Vân cười ha hả một tiếng nói: "Tôi chết rồi, ông bảo bọn họ chôn tôi là được!"

Hà Sơn ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Vân nửa ngày mới khen: "Có khí phách, giết người và bị người giết chỉ là ở một ý niệm".

Diệp Thiên Vân rất có cảm xúc với những lời này, trong nháy mắt giết người lại do dự vậy sẽ trở thành người bị giết, bởi vậy nói: "Bây giờ tôi phải gọi điện".

Hà Sơn vừa nghe ý muốn tiễn khách, liền nói: "Vậy được rồi, nhớ kỹ số điện thoại của tôi đấy. Có chuyện thì gọi cho tôi". Nói xong xoay người ra cửa.

Trong phòng yên tĩnh trở lại. Diệp Thiên Vân hít sâu một hơi lấy di động ra nhìn thoáng qua dãy số, sau đó bấm bấm, sau khi chờ vài tiếng chuông, liền nghe một giọng nói khá trầm tĩnh truyền tới: "Cậu tìm ai?"

Diệp Thiên Vân trầm giọng nói: "Tôi tìm Trần Vạn Sơn!".

Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, rồi sau đó thanh âm đó từ từ nói: "Cậu là Diệp Thiên Vân?"

Diệp Thiên Vân nói thẳng: "Đúng!"

Thanh âm này tiếp tục nói: "Tôi chính là Trần Vạn Sơn, quả nhiên giữ chữ tín! Vậy bây giờ tôi sẽ đi gặp cậu!" Từ tâm tình của gã căn bản là không nghe ra một chút tức giận nào, bình tĩnh giống như mặt hồ yên ả trong đêm.

Diệp Thiên Vân không muốn những ân oán võ lâm này liên quan đến võ quán, bởi vậy nói: "Mười giờ tối. Chúng ta gặp nhau ở công viên Hội Ninh phía Bắc!"

Trần Vạn Sơn do dự một lúc. Sau đó nói: "Sảng khoái! Gặp nhau ở công viên vào mười giờ tối, sinh tử không oán!"

Sau đó gã lại bổ sung nói: "Tốt nhất tới một mình, tôi không muốn giết người khác!"

Diệp Thiên Vân cảm thấy lời lúc nãy của Trần Vạn Sơn rất sảng khoái, mà lúc này lại đột nhiên thay đổi. Nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh nói: "Yên tâm, tôi chỉ đi một mình!"

Trần Vạn Sơn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cúp điện thoại.

Diệp Thiên Vân cũng cúp điện thoại nhìn thoáng qua đồng hồ. Kim đồng hồ vừa mới đến năm giờ, còn thời gian chuẩn bị là năm tiếng, bởi vậy hắn lại tắm rửa thay quần áo, chỉnh toàn thân gọn gàng từ trên xuống dưới, sau đó lại ăn chút cơm.

Hôm nay trạng thái của hắn không tệ, trong khoảng thời gian ở nhà này, hắn luyện tập đã lâu mà vẫn không có đối thủ nào cả, trong lòng buồn bực vô cùng. Bởi vậy trở về liền vội vã giải quyết chuyện này.

Lúc tám giờ tối Diệp Thiên Vân xuống lầu hai, bắt đầu tập thể dục, chạy một lúc, sau đó làm một vài hoạt động nhẹ để bớt sự nhớp nháp của da thịt.

Hoạt động xong hắn đi thẳng xuống lầu lấy xe đi ra ngoài, sau đó chạy thẳng tới công viên Hội Ninh. Diệp Thiên Vân có sự phòng bị rất lớn với Trần Vạn Sơn này, cho dù là Thạch Thanh Sơn hay là Hà Sơn đều nói gã khó đối phó.

Công viên Hội Ninh cũng không lớn lắm. Đi dạo một vòng cũng chỉ khoảng hơn mười phút, bình thường là chỗ tập thể dục của mấy ông già, buổi tối thì ngay cả một bóng người cũng không có. Diệp Thiên Vân đi tới góc phía Bắc nhìn thoáng qua đồng hồ, còn mười lăm phút.

Khoảng năm phút sau thấy một người cầm một cái hộp trong tay đi tới, gã đến gần Diệp Thiên Vân nhìn chăm chú một lúc rồi nói: "Cậu là Diệp Thiên Vân?"

Diệp Thiên Vân đã giao thủ với Trần Thiên Sơn, Trần Vạn Sơn này cũng không khác Trần Thiên Sơn là bao, hắn gật đầu nói: "Không sai, chính là tôi!"

Trần Vạn Sơn mở cái hộp ra, trong tay xuất hiện một thanh ngân thương, dưới ánh trăng phản xạ trong rất chói mắt, gã chậm rãi nói: "Tiễn Hằng là do cậu giết à!"

Diệp Thiên Vân sửng sốt, lúc trước Trần Thiên Sơn cũng hỏi như thế, bởi vậy rất tự nhiên nói: "Đúng vậy!"

Trần Vạn Sơn nói tiếp: "Trần Thiên Sơn anh tôi cũng do cậu giết sao?"

Diệp Thiên Vân vẫn gật đầu đáp lại. Hai mạng người này đúng là không còn gì để nói.

Trần Vạn Sơn biểu lộ lạnh lùng nói: "Nếu đều là do cậu giết, vậy cũng không cần phải nhiều lời, giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, hôm nay cậu phải giao tính mạng cho tôi!"