Vô Địch Hắc Quyền

Chương 207: Làm hết sức




Thời gian cũng không dài, đệ tử đời thứ hai cũng lục tục đi đến, Diệp Thiên Vân nhìn những người này đầu óc lúc nào cũng để đâu đâu, bình thường ở Hình Ý Môn cũng không có chuyện gì, ngoài luyện quyền ra họ cũng không có quan tâm đến chuyện gì khác.

Vô Tình Tử vừa ngồi xuống ghế thì cười ha hả nói: "Đại sư huynh, gọi chúng ta đến có phải là có chuyện gì hay không?"

Phương Nhược Sơn vẫn như vậy, không nói tiếng nào giống như một cao tăng đắc đạo.

Tiêu Hùng khẽ gật đầu, cười nói: "Kỳ thật các ngươi cũng biết là chuyện gì rồi, về lần giao lưu sắp tới, các ngươi có ý kiến gì thì cứ nói."

Vô Tình Tử đặt chén trà xuống rồi nói: "Rất không sai, Trung mạch đã im lặng quá lâu rồi, cũng đã đến lúc ngẩng đầu lên rồi. Mấy lần giao lưu trước, hai phái Tây, Bắc đều không hề để chúng ta vào mắt."

Hình Tri thoáng lộ ra chút lo lắng nói: "Bây giờ tình thế cũng không được thuận lợi lắm, hai phái Tây, Bắc mấy lần gần đây tranh đấu kịch liệt, bây giờ chúng ta là chen chân vào cũng không phải là chuyện tốt, ba nhà tranh chấp vạn nhất tổn thương hòa khí, như vậy Hình Ý Môn cũng trở nên rối loạn a."

Vô Tình Tử vẫn một bộ dáng bất cần, lắc đầu nói: "Loạn thì loạn, ta thấy sớm muộn gì cũng sẽ loạn thôi."

Tiêu Hùng bình thường đều chờ bọn hắn nói xong hết rồi mới lên tiếng nói tổng kết cuối cùng, hắn trầm tư một lúc lâu rồi mới nói: "Mấy lần trao đổi trước, Trung mạch chúng ta vẫn chưa lấy được thành tích gì tốt… Bi thảm nhất là lần trước chỉ có mỗi một mình Mạc Hổ tham gia, cứ như vậy cũng không phải là biện pháp hay. Chúng ta không tranh đấu, tinh thần sa sút vô cùng, đối với sự phát triển của chi phái chúng ta cũng không phải là chuyện tốt."

Vô Tình Tử sắc mặt ửng đỏ nói: "Muốn nói cũng phải xem lại, chúng ta so với bọn hắn cũng không quá xui xẻo, nhưng đời thứ ba lại kém quá xa, nguyên nhân không phải là do tư chất tốt hay không tốt, mà chủ yếu là lười. Nơi nào lại có những người trẻ tuổi khổ luyện đây, bọn họ cả ngày chỉ lo làm cho xong nhiệm vụ, sau đó thì chạy đi còn nhanh hơn bị đuổi giết, càng ngày càng lười biếng, ta nhìn thấy là đã muốn đá cho bọn họ mấy cước"

Tiêu Sắt so với Vô Tình Tử mặt còn đỏ hơn một chút, tựa hồ vì những lời của Vô Tình Tử mà kích động, cảm giác có chút oan uổng, nhưng ở trước mặt trưởng bối cũng không dám làm càn, chỉ nhỏ giọng nói: "Chúng ta bình thường cũng rất khổ luyện, chỉ là tư chất không được tốt, chuyện này cũng không thể trách chúng ta được."

Vô Tình Tử nghe xong càng tức giận, hắn vỗ mạnh bàn nói: "Thiên tư không tốt còn chưa nói, chuyện không chăm chỉ là rõ ràng, nếu không tin bây giờ chúng ta cùng đi xem bọn chúng đang làm gì. Sư phụ vừa đi bọn chúng liền lo vui chơi."

Ngũ Vĩ giơ tay cản lại, hướng về phía Vô Tình Tử nói: "Ngươi nổi giận với nó làm gì, Tiêu Sắt cũng không có như đồ đệ của ngươi, lần sau có tức giận cũng phải xác định đối tượng rõ ràng."

Diệp Thiên Vân cảm giác mấy người đời thứ hai cũng không hoàn toàn thống nhất, Tiêu Hùng ở bên cạnh đứng im nhìn Vô Tình Tử to tiếng la mắng Tiêu Sắt không nói tiếng nào, nếu như thân tình thì khẳng định sẽ không như vậy.

Tiêu Hùng lúc này mới giơ tay lên nói: "Lần này đời thứ ba có Diệp Thiên Vân, thực lực rất khá. Bất quá, ta vẫn không muốn để hắn tham gia, dù sao hắn cũng chỉ mới nhập môn chưa tới nửa tháng, bây giờ đã tham gia giao lưu như vậy cũng không tránh khỏi lời ra tiếng vào."

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nhưng nếu như hắn không đi, vậy đệ tử đời thứ ba cũng không có ai đủ thực lực đảm nhiệm. Người xuất sắc nhất là Mạc Hổ lúc này lại bị thương, không thể tham gia được, cho nên chỉ có thể dựa vào Diệp Thiên Vân mà thôi. Nhưng tình thế vẫn không lạc quan như cũ, hai phái Tây, Bắc mỗi phái đều đưa ra một tên đệ tử kiệt xuất."

Hình Tri có chút nghi hoặc nói: "Không phải bọn họ cũng mới thu người mới sao? Nếu có thể đạt được trình độ như Diệp Thiên Vân cũng không nhiều đâu!"

Phương Nhược Sơn hai mắt mở to, sắc mặt bình tĩnh, hừ nhẹ một tiếng nói: "Không vượt qua được khó khăn thì làm sao thành tuyệt thế cao thủ?"

Tiêu Hùng chậm rãi nói: "Hai đệ tử lần trước đi theo Vô Vi đạo nhân tu luyện đã trở về và được chọn tham gia lần giao lưu này rồi."

Hai tròng mắt Vô Tình Tử mở lớn, hỏi: "Ta nhớ là phải ba năm lận mà, sao lại mới một năm đã trở về?"

Tiêu Hùng lắc đầu nói: "Cái này ta không rõ lắm. Bất quá lần này Diệp Thiên Vân muốn thắng thì gặp không ít khó khăn. Ta cũng gặp qua hai người kia rồi, thiên tư hơn người lại rất chăm chỉ khổ luyện."

Tiêu Sắt sắc mặt cũng không tốt lắm, có chút thất vọng, cười khổ nói: "Ta còn tưởng rằng có Diệp sư đệ thì đệ tử đời thứ ba chúng ta có thể mở mày mở mặt, nhưng không nghĩ tới lại gặp chuyện này."

Vô Tình Tử ha ha cười nói: "Mọi việc cũng không phải là tuyệt đối, nói không chừng Thiên Vân có thể từ trong trận giết ra, trở thành một con đại hắc mã."

Diệp Thiên Vân nghe hồi lâu cũng chỉ rõ ràng đại khái, liền hướng Tiêu Sắt hỏi: "Sư huynh, hai đệ tử kia…?"

Tiêu Sắt lộ vẻ u sầu, bất đắc dĩ nói: "Hơn một năm trước, đời thứ nhất Hình Ý Môn Vô Vi đạo trưởng chọn ra hai đệ tử đời thứ ba tại Tây phái và Bắc phái và chỉ điểm cho họ, lúc đó có nói là mât khoảng chừng ba năm, không nghĩ tới sớm như vậy đã trở về."

Diệp Thiên Vân không khỏi cười nói: "Sao trong phái chúng ta không có ai được lựa chọn? Có khó khăn gì hay là do thiên vị?"

Tiêu Sắt không cam lòng nói: "Đệ tử đời thứ ba chúng ta tư chất không tốt, cho nên bị loại ra ngoài."

Ngũ Vĩ ở một bên thanh tâm quả dục, đối với chuyện này cũng không để trong lòng, hắn nghe hai người nói chuyện thì cười nói: "Thuận theo tự nhiên là tốt nhất, kỳ thật không được bài danh đệ nhất cũng không sao, bất quá cũng chỉ là hai chữ danh tiếng mà thôi. Đọc Truyện Online mới nhất ở Đọc Truyện

Vô Tình Tử lắc đầu nói: "Ngũ sư đệ nói vậy không đúng. Có hy vọng thì phải cố hết sức, nếu không mạch chúng ta cứ theo cách nghĩ của ngươi, thì Trung mạch cũng không bao giờ gượng dậy nổi."

Hình Tri Tử đột nhiên nói: "Nếu không chúng ta đi tìm mấy sư thúc, cùng họ thương lượng để họ thu nhận mấy đệ tử, sau này giúp chúng ta trút giận."

Tiêu Hùng lúc này cũng có chút bất đắc dĩ, cười khổ nói: "Ngươi nghĩ rằng ta chưa từng thử qua sao? Ta cũng đã đi tới hậu sơn nhiều lần rồi."

Diệp Thiên Vân lần đầu tiên thấy Tiêu Hùng lộ ra vẻ mặt như vậy. Hắn đến Hình Ý Môn cũng nhiều lần rồi, trừ những lần đi cùng Tiêu Sắt quan sát cảnh vật xung quanh, thời gian khác đều tập trung luyện võ, cho nên khi nghe nhắc tới hậu sơn không khỏi nghĩ đến con đường nhỏ kia, trong đó toàn bộ đều là đệ tử đời thứ nhất, giờ nghe đến không kiềm được nổi lên một ý nghĩ kỳ quái, nếu như cứ lặng lẽ đi vào thì…

Mấy người trong đại sảnh suy nghĩ hồi lâu vẫn không tìm được cách gì, Tiêu Hùnh day day thái dương nói: "Việc trên đời thì cứ theo mệnh trời, chúng ta coi như là đã cố gắng hết sức rồi. Lúc này chúng ta để cho Diệp Thiên Vân đại diện cho đệ tử đời thứ ba tham gia luận bàn cùng hai phái. Danh ngạch còn lại thì cứ bỏ trống như lần trước."

Phương Nhược Sơn đột nhiên đứng lên nói: "Ta muốn đề cử một người tham gia."

Tiêu Hùng sửng sốt mốt chút, sau đó gật đầu nói: "Tiểu sư đệ muốn đề cử đệ tử nào?"

"Vương Phong!" Phương Nhược Sơn chậm rãi phun ra hai chữ.

Diệp Thiên Vân đối với hai chữ này cũng có chút ấn tượng, lúc đầu tại võ quán Thành Phong cũng đã từng giao thủ cùng người này, lại không ngờ được Phương Nhược Sơn lại nói ra tên người này.

Tiêu Hùng suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Công phu của Vương Phong cũng không tính là cao, cũng chỉ có thể xem như nhị lưu, nếu để cho hắn tham gia thì khả năng thất bại là rất lớn."

Phương Nhược Sơn "Ừmh" một tiếng rồi nói: "Ta thấy để trống một danh ngạch không bằng để cho hắn có một cơ hội để rèn luyện. Như vậy có lẽ có thể giúp cho công phu của hắn thành thục hơn một chút."

Tiêu Hùng do dự thật lâu, cuối cùng nhìn mấy sư đệ chung quanh, nói: "Các đệ thấy thế nào?"

Vô Tình Tử thản nhiên nói: "Trung mạch chúng ta danh dự là một điều trọng yếu, ta nghĩ cứ để hắn luyện tập thêm một thời gian nữa, còn chuyện tham gia sau này hãy nói."

Hình Tri cùng Ngũ Vĩ hai người cũng trầm mặc không nói, không gật đầu cũng không lắc đầu.

Tiêu Hùng nhìn một chút biểu tình của mấy người, rồi lại nhìn Phương Nhược Sơn nói: "Hay là thôi đi, đệ tử này võ công cũng không tính là xuất chúng, mấy sư đệ cũng không đồng ý."

Diệp Thiên Vân đối với chuyện này lại không cho là đúng, loại luận bàn như thế này có tác dụng tăng trưởng lịch duyệt cùng kinh nghiệm chiến đấu của một võ giả, nếu như không cho đi thì vĩnh viễn cũng không có cơ hội xuất đầu. Mặt mũi cùng với sự trưởng thành của đệ tử, cả hai cái đều quan trọng, bất quá bây giờ Trung mạch dường như quá chú trọng mặt mũi, như vậy cũng là tự ức chế sự phát triển của bản thân, nghĩ tới đây hắn mới bình tĩnh nói: "Đệ tử cảm giác nên để cho Vương Phong sư huynh tham gia."

Ánh mắt mọi người tập trung trên người hắn, ngay cả Phương Nhược sơn cũng không ngoại lệ. Tiêu Hùng ban đầu có chút ngạc nhiên, bất quá sau đó tựa hồ hiểu được, hắn lộ ra ý cười nói: "Vậy ngươi nói nguyên nhân đi!"

Diệp Thiên Vân lạnh nhạt nói: "Cơ hội giao đấu như vậy rất là khó mà có được, người học võ qua mỗi lần chiến đấu sẽ hiểu thêm được nhiều điều, cho nên đệ tử cảm thấy không nên bỏ cuộc. Việc tham gia cũng có lợi cho sự phát triển của Trung mạch sau này."

Khi hắn nói xong, Ngũ Vĩ liền cười nói: "Dù sao môn phái cũng không có người, không bằng cấp cho Vương Phong một lần cơ hội đi, ít nhất có thể coi như là một lần rèn luyện."

Tiêu Hùng mỉm cười, hắn chỉ vào Ngũ Vĩ nói: "Thay đổi nhanh thật! Nói hai người các ngươi không phải sư đồ, ta cũng có chút khó tin."

Vô Tình Tử cẩn thận đánh giá Diệp Thiên Vân một lúc lâu, sau đó mới gật đầu.

Tiêu Hùng thở dài một tiếng nói: "Được! Đã như vậy thì để cho Vương Phong tham gia đi."

Diệp Thiên Vân hỏi: "Khi nào thì sẽ bắt đầu giao lưu?"

Tiêu Hùng nói: "Ba ngày nữa,trong ba ngày này ngươi cũng nên chăm chỉ luyện tập để có thể trong cuộc luận bàn lấy được thành tích tốt một chút."

Diệp Thiên Vân mỉm cười, kỳ thật hắn chỉ mới đến Hình ý Môn làm gì có quyền lên tiếng, chỉ là Tiêu Hùng đối với việc cho hai người tham gia luận bàn có chút hòa hoãn mà thôi, hắn cười cười nói: "Đệ tử nhất định làm hết sức."

Phương Nhược Sơn thần sắc phức tạp liếc nhìn Diệp Thiên Vân, sau đó đứng dậy rời khỏi đại sảnh.