Vô Địch Hắc Quyền

Chương 192: Đến ga




Sau khi ăn sáng xong, Hứa Tình tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ hẳn, bất quá lúc này dường như trông nàng lại có thêm ba phần xinh đẹp, nàng nhìn Diệp Thiên Vân có chút ngượng ngùng nói: "Chị tối hôm qua xem tivi khuya quá cho nên ngủ hơi muộn, bây giờ vẫn cảm thấy hơi buồn ngủ." nói xong nàng còn ngáp một cái.

Hứa Phụ lắc đầu nói: "Thực sự là càng ngày càng kỳ cục rồi, một đứa con gái có bạn tới mà con không đi rửa mặt chải đầu một chút sao." xem ra lão cũng không có biện pháp trị cô nàng này.

Diệp Thiên Vân nhìn vậy âm thầm cảm thấy buồn cười, với tính cách của lão hẳn là đối với phụ nữ phi thường nghiêm ngặt, thế nhưng Hứa Tình coi như là một trường hợp ngoại lệ rồi.

Hắn ngẫm lại mình cũng nên sớm rời khỏi nơi đây, vì vậy liền lên tiếng: "Bá phụ, cháu dự định ngày hôm nay sẽ rời đi, cháu còn một ít chuyện cần xử lý.

Hứa Tình nghe xong liền biến sắc, nàng vội vã la lên: "Cậu định đi đâu? Chẳng phải nói là sẽ ở đây vài ngày sao, bây giờ còn chưa được một ngày đã định đi rồi, nói mà không giữ lời gì hết!"

Hứa Phụ cũng có chút sửng sốt, lão buông bút trong tay ra, nói: "Có việc gấp phải xử lý à? Nếu như không phải việc quá gấp vậy cứ ở đây chơi vài ngày."

Diệp Thiên Vân đối với Bát Quái Chưởng cũng có chút lý giải, hơn nữa cứ ở đây ngây ngốc vài ngày cũng không có kiến giải gì thêm, bởi vậy hắn lắc đầu nói: "Cháu dự định sẽ đi xem qua Hình Ý Môn một chút, tới đó ở vài ngày, may ra học được vài thứ."

Hứa Phụ suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy cũng tốt, hiện tại cậu đi Hình Ý Môn là hay nhất, như vậy sẽ có người chỉ điểm cho cậu, bất quá Hình Ý Môn cũng không thể tùy tùy tiện tiện tiến vào, cậu có người quen nào ở đó không?"

Diệp Thiên Vân "Dạ" Một tiếng nói: "Hai ngày trước cháu có quen một người bạn tên là Tiêu Sắt, cha hắn mời cháu đến Hình Ý Môn tham quan một chuyến."

Hứa Phụ nghe xong hết sức ngạc nhiên, lão có chút không tin hỏi: "Tiêu Hùng sao?"

Diệp Thiên Vân gật đầu. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Đọc Truyện chấm c.o.m

Hứa Phụ trầm tư hơn nửa ngày mới nói: "Người này có khả năng chỉ điểm cho cậu. Địa vị của lão ở Hình Ý Môn rất cao, hơn nữa có lão chiếu cố cậu cũng không gặp phải thiệt thòi gì."

Diệp Thiên Vân nghe Hứa Phụ đối với Hình Ý Môn cũng có một chút lý giải liền nói: "Bá phụ có thể nói một chút về tình hình của Hình Ý Môn không, như vậy cháu cũng có sự chuẩn bị. Người tên là Tiêu Hùng chẳng lẽ là chưởng môn của Hình Ý Môn sao?" Thực lòng hắn muốn đi Hình Ý Môn chủ yếu là vì muốn lý giải về "Loa toàn kình đạo", thứ hai là học thêm được một chút công phu nữa.

Hứa Phụ suy nghĩ một chút mới lên tiếng nói: "Tiêu Hùng cũng không phải là chưởng môn của Hình Ý Môn, toàn bộ Hình Ý Môn chia làm ba phe phái, Tiêu Hùng chỉ là người đứng đầu trong một phái, chỉ có điều hắn có danh vọng rất cao, hơn nữa trong nội môn lão cũng có quan hệ tốt với hai phái kia. Bởi vì hai phái kia có kiến giải phát lực bất đồng mà sinh ra mâu thuẫn, cho nên mới phân ra thế chân vạc như vậy."

Hứa Tình có chút không cam tâm, nói: "Tiểu Vân, cậu không thể ở đây thêm vài ngày sao, một thời gian ngắn nữa chị cũng phải đi làm rồi, định bụng mấy ngày hôm nay sẽ dẫn cậu đi tham quan và mua sắm quanh Kinh thành cơ."

Tâm tư của Diệp Thiên Vân đều đặt cả ở Hình Ý Môn, bởi vậy hắn lắc lắc đầu nói: "Em đã sớm có hẹn với người ta rồi, có lẽ để dịp khác đi!"

Vẻ mặt Hứa Tình có chút thất vọng, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy được rồi, nếu như vậy chị sẽ tiễn cậu, dựa theo quy củ của võ lâm, chị sẽ cấp cho cậu một chiếc vé máy bay vậy."

Diệp Thiên Vân nghe xong khẽ mỉm cười nói: "Em đi xe lửa là được rồi, thừa dịp có thể ngắm phong cảnh dọc đường."

Từ biệt Hứa gia, Hứa Tình lái xe đưa hắn tới trạm xe lửa, lúc sắp chia tay nàng nói: "Chúng ta sẽ gặp lại ở Băng thành, hai ngày nữa là chị đi làm rồi, đến lúc đó sẽ đi tìm cậu, bất quá cậu cho chị số điện thoại đi."

Diệp Thiên Vân ha hả cười nói: "Được, chờ sau khi chị đi làm trở lại, còn có Vương Nghiêm mà, chị không cần lo lắng. Đến lúc đó em sẽ tìm chị nói chuyện."

Hứa Tình gật đầu, sau đó nhìn theo bóng lưng Diệp Thiên Vân dần biến mất trong biển người.

Sau khi kiểm vé xong, Diệp Thiên Vân lẫn trong đám người đi tới xe lửa, đi được một lúc, phía sau bỗng xuất hiện hai kẻ bám theo, nhìn vẻ mặt của bọn này cũng bình thường không có điểm gì nổi bật.

Hai người kia lấm la lấm lét, không giống như là người tốt, ở trạm xe lửa thường có rất nhiều kẻ móc túi, hơn nữa lại rất hung hăng ngang ngược. Có đôi khi báo chí cũng nhắc tới, không ngờ ngày hôm nay mình lại gặp.

Trong hai người, một người ở phía sau che tầm nhìn, mà người ở phía trước sẽ ra tay.

Diệp Thiên Vân cũng vẫn đề cao cảnh giác, bọn chúng không ra tay mình cũng không thể xuất thủ, cho nên hắn vẫn thản nhiên tiến về phía trước.

Tên móc túi kia bỗng phát hiện ra có một cơ hội rất tốt, hắn liền lấy từ trong túi quần ra một cái kẹp dài chừng một thước, hướng tới túi quần của Diệp Thiên Vân, trên mặt vẫn làm như thản nhiên không có gì, xem ra tên này cũng nhiều lần gây án rồi.

Diệp Thiên Vân lấy tay che túi, sau đó quay đầu nhìn lại tên này.

Tên trộm vặt này vừa thấy mình bị phát hiện, nháy mắt đã đem công cụ gây án thu lại, sau đó giả bộ cười ngây ngô.

Diệp Thiên Vân đối với chuyện này cũng không có biện pháp, cứ ba thước cạnh đường sắt là thấy một cảnh sát, thế nhưng rõ ràng bọn họ đều không có phát hiện được, mà hắn cũng không muốn gây ồn ào ở chỗ này.

Không lâu sau phụ cận liền có thanh âm của một cô gái thét to: "Bắt lấy tên trộm, đừng để hắn chạy."

Diệp Thiên Vân hướng tới phía phát ra thanh âm nhìn lại, một cô gái tầm hai mươi tuổi, tựa hồ như hắn đã gặp nàng ở nơi nào đó, đang đuổi theo hướng tên móc túi chạy.

Tên móc túi này vội vã hốt hoảng chạy, trên tay còn cầm một cái ví của phụ nữ, hắn liều mạng mà chạy cũng không theo một phương hướng nào cả, Diệp Thiên Vân vừa thấy hắn chạy đến trước mặt liền nhẹ nhàng bỏ túi du lịch của mình ra quăng tới, tay kia dật lấy cái ví, nhất thời tên móc túi cuốn cuộn ngã xuống, lăn trên mặt đất ba bốn vòng.

Diệp Thiên Vân đem ví tiền trả lại cô gái kia, sau đó định bước lên xe lửa.

Đột nhiên cái cô bé kia quan sát kỹ Diệp Thiên Vân sau đó vui mừng la lên: "Là anh! Không nghĩ tới ở nơi tha hương này lại gặp bạn cũ, tôi là Vương Ảnh, anh còn nhớ không, chúng ta đã từng hôn nhau nữa mà?"

Xung quanh vốn có rất nhiều người xem náo nhiệt, vừa nghe lời này nhất thời trong đám người truyền tới tiếng cười vang.

Vương Ảnh lúc này cũng có chút xấu hổ, nàng hướng tới bên cạnh Diệp Thiên Vân né tránh ánh mắt xoi mói của mọi người.

Diệp Thiên Vân tỉ mỉ nhìn lại một chút, sau đó nhớ lại, cô bé này đúng là người lần trước đã cùng mình thân cận qua, hắn nhanh chóng cười cười nói: "Không nghĩ tới lại là cô!"

Vương Ảnh nhìn tên móc túi sau đó nói: "Trước tiên chờ một chút để tôi bắt hắn đưa đến đồn công an, nhìn hắn sau này còn dám trộm đồ nữa hay không!" Nói xong nàng liền xông lên, phong phạm giống như là một hiệp nữ vậy.

Diệp Thiên Vân bây giờ cũng không còn ngu ngơ như hồi mới ở trường nữa, vừa thấy mấy người cảnh sát kia đều làm như không thấy, hẳn là có điều mờ ám, bây giờ mình nhúng tay vào cũng không tốt, bởi vậy hắn cản nàng lại, nói: "Mọi việc đều nên lưu lại một đường cho người ta đi, ví tiền của cô cũng đã tìm được rồi, chuyện này nên dừng lại ở đây thôi!"

Tên móc túi vất vả nửa ngày mới đứng lên được, vừa nghe Diệp Thiên Vân nói vậy, hắn liền nhìn lại một chút sau đó xoay người chạy mất.

Vương Ảnh nghe xong có chút tức giận, nàng nhìn theo bóng lưng của tên móc túi vội la lên: "Sao anh lại để hắn chạy, chuyện như vậy nếu như gặp phải nhất định phải quản, nếu không sẽ có bao nhiêu người bị bọn chúng hại nữa, anh không thấy trên báo chí nói, bao nhiêu người vì mất đồ mà không dám về nhà à, trong trường cũng thường dạy chúng ta thấy việc nghĩa thì nên hăng hái làm mà..."

Diệp Thiên Vân không để ý tới nàng, hắn sốt ruột muốn lên tàu, bởi vậy nói: "Vậy cô nên đuổi theo bắt hắn lại đi." Nói xong cũng không để ý đến Vương Ảnh nữa trực tiếp lên tàu.

Vương Ảnh không nghĩ tới hắn sẽ nói lời này, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người, qua hơn nữa ngày mới kịp phản ứng, nàng chạy men theo tàu hô lên: "Chờ tôi với!"

Khi lên được tàu, nàng mất hơn nửa ngày mới tìm được Diệp Thiên Vân, nàng nói với người ngồi bên cạnh hắn đổi chỗ, rồi ngồi xuống sau đó nói: "Anh đi Hà Bắc làm gì thế?"

Diệp Thiên Vân bình thản nói: "Gặp một người bạn!"

Vương Ảnh lấy ra một nải chuối tiêu, mỉm cười nói: "Cái này cho anh, mẹ anh cùng mẹ tôi đều là đồng sự, hơn nữa hai chúng ta cũng có một lần thân cận, tuy rằng chỉ một lần, bất quá cũng coi như là bạn rồi!"

Diệp Thiên Vân không muốn nói đến chuyện này, bất quá nghe nàng nói quan hệ như vậy cũng khẽ mỉm cười nói: "Cô đi du lịch sao?"

Vương Ảnh "Ờ" Một tiếng rồi nói: "Đúng vậy, chúng tôi được nghỉ một thời gian dài, cho nên tôi đi Bắc Kinh chơi vài ngày, hiện tại muốn đi xuống nhà chú chơi một vài ngày. Được rồi, mẹ tôi còn nói nhà anh đã chuyển qua một căn nhà lớn rồi, còn nói là do anh mua, có chuyện đó không vậy?"

Diệp Thiên Vân toát mồ hôi, thế nào mà mấy người hàng xóm đã đồn ầm lên rồi, hắn liền buột miệng nói: "Đúng vậy, là do tôi trúng số."

Ánh mắt Vương Ảnh nhất thời đầy sùng bái nói: "Bình thường tôi cũng hay mua vé số thế mà chưa một lần nào trúng cả, anh có bí quyết... gì không, tiết lộ một chút đi!"

Diệp Thiên Vân bất đắc dĩ thở dài, nguyên lai trước mặt mình chính là một cô nàng mong chờ vận khí a, hắn liền nói: "Tôi cũng chỉ nhờ vào vận may thôi mà."

Vương Ảnh tưởng tượng nửa ngày sau đó mới ước ao nói: "Nếu như tồi trúng được một lần thì tốt rồi, nói thật lần trước cùng anh thân cận rất mệt, tôi vốn cũng không nguyện ý quay lại, nhưng vì hoàn cảnh bắt buộc cho nên cũng không còn cách nào a."

Diệp Thiên Vân ha hả cười, cũng không nói gì.

Vương Ảnh lại nói: "Tôi muốn tìm một kẻ có tiền, đẹp trai, biết chăm sóc người khác làm bạn trai, nếu không đủ mấy điều kiện đó tôi thà sống độc thân còn hơn."

Diệp Thiên Vân đối với loại người có quan niệm hám của cũng không có hứng thú, vì vậy hắn chỉ nhàn nhạt cười rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đoàn tàu nhanh chóng tiến đến trạm xe lửa, Diệp Thiên Vân liền gọi điện cho Tiêu Sắt, đời người nếu không có người quen thật đúng là khó sống.

Hai người xuống xe lửa, lẫn theo dòng người thoát ra khỏi cánh cửa trạm ga, Vương Ảnh quay sang hỏi Diệp Thiên Vân: "Người bạn của anh bao giờ thì đến? Có cần tôi đứng chờ cùng anh không?"

Diệp Thiên Vân cũng không rõ lắm, bất quá khi hắn vừa bước tới vài bước, liền thấy thân ảnh của Tiêu Sắt đã chờ ở trước cửa, hắn liền phất tay gọi.

Tiêu Sắt vừa nhìn thấy Diệp Thiên Vân liền nhanh chóng tiên lên cười nói: "Lâu rồi không gặp, Diệp huynh!"

Diệp Thiên Vân có ấn tượng rất tốt đối với Tiêu Sắt, bởi vậy cũng cười nói: "Ngày hôm nay cố ý tới gặp mặt, đã làm phiền rồi!"

Tiêu Sắt nhìn Vương Ảnh bên cạnh hắn, sau đó khoát tay áo nói: "Khách khí rồi, xe đang ở đằng kia, chúng ta đi thôi!" Nói xong hắn liền xách hành lý của Diệp Thiên Vân, nhanh chóng tiến đến chiếc xe hơi đỗ cách đó không xa.