Vô Địch Hắc Quyền

Chương 112: Hòa giải




Tất cả mọi người bị cưỡng chế tụ lại một chỗ, đồng thời hai tay ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất. Thuyền trưởng cũng ở trong đám người này, đột nhiên có vài thủy thủ mặc đồng phục thấy tình hình này liền có ý phản kháng, nhưng lập tức bị đánh ngã xuống đất, sau đó chúng dẫn những thủy thủ còn lại đi ra ngoài từng người. Mặc dù ở trên thuyền không được đeo súng, nhưng trên người đa số thủy thủ, vẫn có vài dụng cụ phòng hộ như cảnh côn, đều bị tịch thu. Sau đó thủy thủ cũng bị cưỡng chế áp mặt vào tường thành một nhóm ngồi xổm xuống, hai tay đặt lên tường.

Trong bọn hải tặc có một gã gầy đét cầm súng cười kiệt kiệt rất quái dị nói: Đặt tay lên tường không được bỏ xuống, nếu không bọn mày sẽ chết rất thảm đó.

Trong du khách có rất nhiều phụ nữ và trẻ con thấy tràng diện này bắt đầu khóc ồ lên, có điều đối mặt với những hải tặc có vẻ mặt lãnh khốc kia, tiếng khóc cũng không có tác dụng gì.

Jack tháo kính râm, không hề sợ người khác nhớ mặt, hắn cười cười nói: Thật ra chúng ta cũng không muốn cướp tàu thuyền, có điều hôm nay xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn, cho nên đành phải ra tay với các người. Các người miễn phàn nàn, cũng đừng thử khiêu khích chúng ta, vậy chúng ta đều có một hồi ức vô cùng tuyệt! Chờ chốc nữa giao các thứ đáng giá ra, đương nhiên là phải toàn bộ những thứ đáng giá, sau đó các ngươi sẽ được an toàn.

Sau một phút đồng hồ, lại có ba người qua chỗ lúc nãy đi vào, ba người lần này tới là người da vàng. Sau khi bọn họ vào, trước tiên đánh giá xung quanh nửa ngày, sau đó một người trong nhóm cười cười nói với Jack: Này Jack, xem ra mày khống chế cũng không tệ.

Jack nhìn người da vàng kia nói không chút biểu tình: Larry mày vào đây làm gì? Động tác của chúng ta phải nhanh một chút, vừa rồi lúc lên thuyền bọn chúng đã phát tín hiệu cầu cứu, sau bốn tiếng nữa đội tuần tra trên biển sẽ đến đó.

Larry liếm liếm môi sắc mặt âm tình bất định nói: Mẹ nó là ai phát tín hiệu, tao sẽ chặt tay hắn, móc mắt hắn, sau đó ném xuống biển cho cá ăn. Nói xong liền nhìn sang thủy thủ bên kia, ánh mắt của hắn khiến người khác có một cảm giác âm lãnh vô cùng, tất cả mọi người đều tránh ánh mắt của hắn.

Jack lắc đầu, nói: Không cần phải mất công, chúng ta nên nhanh lên thôi, bằng không sự tình sẽ trở nên rất phiền toái! Nói xon phân phó mấy tên thủ hạ bắt đầu tiến hành lục soát trên người du khách.

Tôn Vĩnh Nhân lén thọt ktv dè dặt mà nói: Harrison nói bên kia có một lối ra rất nhỏ, có thể đến boong thuyền. Vì một trăm năm mươi vạn đô la, tôi thấy nên thử xem sao, nói xong chỉ chỉ thứ giống nắp giếng, chỉ có điều làm bằng gỗ.

Diệp Thiên Vân mặt không biểu tình, quay đầu chậm rãi nhìn một chút, sau đó lại từ từ nói: Những kẻ này người nào cũng đều cầm súng trường và súng AK, không phải súng lục, hiểu chưa? Truyện được copy tại Truyện FULL

Tôn Vĩnh Nhân nghe xong liền ngâng đầu nhìn người xung quanh sau đó mới gật đầu nói: Hiểu rồi, có điều cái này có thể nói lên chuyện gì?

Diệp Thiên Vân trợn trắng con mắt, nhưng không lên tiếng, không tính súng tự động, chỉ cần súng trường cũng đã có sự khác biệt rất lớn với súng lục rồi, cùng đường kính mà hiệu quả lại chênh lệch, súng lục có thể bắn xuyên qua đầu mà súng trường thì lại bắn nát đầu, sau khi bị súng trường bắn trúng thì căn bản có thể khiến con người mất đi năng lực hành động, súng lục tuyệt đối không thể so được, cho dù muốn chạy thoát cũng phải hết sức cẩn thận, dù chỉ sai lầm một chút, cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Những người này cũng không phải lính mới mà là cường đạo, súng chính là thứ bọn họ dùng như cơm bữa, bắn không chính xác có quỷ mới tin.

Tôn Vĩnh Nhân nghĩ nửa ngày vẫn không hiểu, đang muốn mở miệng chợt nghe gã cường đạo gầy đét kia nói với Jack: Lão đại, chúng ta có thu thẻ tín dụng không?

Jack lắc đầu, mà gã tên Larry nghe xong liền cười nói: Trên thuyền không phải có máy chuyển tiền sao? Chỉ cần gõ mật mã là được! Nói xong sai người lấy ra một máy tính ghi chép đưa cho gã gầy đét.

Gã gầy đét đầu tiên là sững sờ sau đó nhìn Jack một chút, rồi mới cười ha hả nói: Đúng ha, cướp bóc tàu thuyền còn hơi lạ đối với tao, có điều tao sẽ chuyên nghiệp nhanh thôi. Sau khi nói những lời này xong, phản ứng đầu tiên của rất nhiều du khách chính là sờ túi mình.

Diệp Thiên Vân nghe đối thoại của bọn họ xong, phát hiện ra bọn họ cũng là lần đầu tiên làm chuyện này. Bình thường hải tặc đều cướp tàu hàng, rất ít khi nghe tàu chuyến bị cướp, bởi vì người của bọn cướp không nhiều hơn nữa trên tàu chuyến có hệ thống bảo vệ rất mạnh, rất có ít cơ hội ra tay.

Do đang tiến hành lục soát trên người hành khách, bọn cướp trông coi bị điều đi khoảng một nửa, lúc đầu là hai người trông coi phía đầu và phía cuối một hàng du khách, mà bây giờ thình thành hai người trông coi hai hàng.

Harrison thừa dịp người trông coi không chú ý, nhanh chóng chuyển qua ngồi xuống cạnh Tôn Vĩnh Nhân và Diệp Thiên Vân, lại cúi đầu rất mau, đợi sau khi tránh được sự chú ý mới lên tiếng: Tôi nghĩ bây giờ chúng ta có thể hòa giải được rồi, trên đời này không có chuyện thích vô duyên vô cớ, cũng không có chuyện ghét vô duyên vô cớ, chỉ có lợi ích là vĩnh hằng không phải sao? Bây giờ chúng ta có cùng địch nhân, có thể đứng trên một chuyến tiến, đả kích bọn họ!

Diệp Thiên Vân và Tôn Vĩnh Nhân sau khi nghe đều hai mặt nhìn nhau, những lời này quá kinh điển, một người ngoại quốc lại có thể nói được từ "đứng trên một chiến tuyến" này, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Harrison sờ túi tựa hồ muốn hút thuốc, sau đó nghĩ lại tới tình cảnh của mình, hắn cười khan hai tiếng nói: Tôi rất yêu thích văn hóa quý quốc, bác đại tinh thâm, mỗi một câu đều khai sáng cho tôi.(?)

Tôn Vĩnh Nhân cũng cười khà khà nói: Lão già, trong người ông cũng có không ít tiền nha, nếu thẻ tín dụng không thể chuyển tiền ông cũng sẽ không tới tìm bọn ta, ông quá thực tế rồi!

Diệp Thiên Vân dùng ánh mắt cảnh cáo Tôn Vĩnh Nhân, sau đó mới chậm rãi nhẹ gật đầu nói: Ông nếu đã nói ra những lời này, chúng tôi cũng không có lý do để tiếp tục dây dưa nữa, ông có kế hoạch gì sao?

Ánh mắt Harrison lộ ra một tia tán thưởng, chỉ vào chỗ kia nói: Tôi ngồi tàu chuyến này đã nhiều lần, biết rất nhiều chuyện. Chỗ kia thông tới boong tàu, chỉ cần tới nơi đó thoát ra ngoài thì chúng ta sẽ an toàn.

Diệp Thiên Vân nhướng mày nói: Vừa rồi hắn đã nói với tôi, không tính tới chuyện đi tới đó rất khó khăn, mà chủ yếu là boong tàu cũng có nhiều người, làm sao có thể bảo đảm an toàn?

Harrison lén chà tay nói: Lối ra ở boong tàu gần cửa chính của võ đài ngầm, đây là Hans nói cho tôi biết. Tôi bảo đảm lúc này không người nào chú ý, hơn nữa cho dù có người thì cũng không nhiều, chỉ cần cậu sau khi rời khỏi đây vào tỏng đó thì sẽ an toàn.

Tôn Vĩnh Nhân có chút nghi ngờ nói: Người đều ở trong này, chúng ta đi vào lúc này thì làm được gì?

Sắc mặt Harrison vẫn như không nói: Tôi lại không nghĩ thế, vừa nãy tôi nhìn sơ qua, cũng không thấy bọn họ, Hans quanh năm suốt tháng đều ở trong đó, hắn từng nói qua muốn cùng chìm với thuyền này.

Vừa nghe hắn nói vậy, Diệp Thiên Vân nhanh chóng tìm Hứa Tình và Phách Khang Sai, vừa nãy đã quên mất chuyện này. Không lâu sau hắn liền phát hiện Vương Nghiên đi cùng với Hứa Tình, nhưng lại không thấy Hứa Tình đâu, mà Phách Khang Sai cũng không thấy, không biết hai người ở đâu rồi.

Tôn Vĩnh Nhân cười nói với Harrison: Lão hồ ly, nói mục đích của ông đi! Tôi cũng không tin ông hảo tâm giúp chúng tôi như vậy, lợi ích vĩnh hằng, ông vừa mới nói xong, chẳng lẽ đã quên nhanh vậy à?