Vô Địch Hắc Quyền

Chương 100: Tình duyên vạn tấn




Lúc tối, Vương Vĩnh Cường và Tôn Minh Vũ mở tiệc tiễn biệt cho Diệp Thiên Vân, mấy người cũng không uống nhiều rượu, phần lớn thời gian đều dùng để nói chuyện, mục đích chủ yếu của hai người bọn họ là muốn Diệp Thiên Vân chiếu cố Tôn Vĩnh Nhân nhiều hơn, từ sau lần cứu Tôn Vĩnh Nhân, Tôn Minh Vũ vô cùng yên tâm đối với Diệp Thiên Vân, hơn nữa sau cùng còn muốn đảm đương toàn bộ phí xuất hành của hai người.

Tôn Vĩnh Nhân ở võ quán tuy rằng tương đối an toàn, thế nhưng lại ko thể ra ngoài vui chơi, bởi vì mấy người bọn Thạch Thanh Sơn không có được thân thủ như Diệp Thiên Vân, nếu như lại phát sinh chuyện bắn giết, vậy thì khẳng định là không sống nổi. Đọc Truyện Online mới nhất ở Đọc Truyện

Sáng sớm hôm sau, hai người xuất phát từ võ quán, bọn Thạch Thanh Sơn và Trương Lượng cũng đều đến sân bay để tiễn..

Đây là lần đầu tiên Diệp Thiên Vân rời đi trong một khoảng thời gian dài, cho nên mấy người đồ đệ đều có chút bịn rịn. Diệp Thiên Vân phụ trách bọn họ, tuy lúc huấn luyện có hơi nghiêm khắc một chút, nhưng cũng đều là muốn tốt cho họ, hơn nữa cảm tình giữa thầy và trò lúc bình thường cũng vô cùng tốt.

Hai người lên máy bay, Tôn Vĩnh Nhân ngồi dựa vào ghế, thích chí cười nói: "Thiên Vân, chúng ta từ bây giờ bắt đầu chuyến lữ hành mộng ảo, thật là khiến cho người ta chờ mong quá đi mất!"

Diệp Thiên Vân lúc này lại nhớ đến nữ tiếp viên hàng không trên chuyến phi cơ bay về nhà ngày mồng một tháng năm, hắn nhắm mặt lại, nhớ lại tình cảnh lúc ấy, khuôn mặt kiều mị, thân hình duyên dáng đó, từ lúc lên máy bay, hắn bất giác cứ nghĩ đến cô ta, loại cảm giác này rất huyền diệu, khiến trong lòng hắn nảy sinh một loại cảm giác ấm áp.

Những gì Tôn Vĩnh Nhân hỏi Diệp Thiên Vân đại đa số đều không trả lời, Tôn Vĩnh Nhân không khỏi cảm thấy có chút bực mình, thở dài một hơi, nói: "Câu khăng khăng không nói chuyện, không sợ để lâu miệng tự động dính chặt vào nhau à."

Diệp Thiên Vân mở mắt ra nhìn hắn, nói: "Nghĩ một lát cậu sẽ cảm thấy khá hơn đấy!"

Thế là Tôn Vĩnh Nhân phải trải qua ba tiếng buồn bực nhất trong cuộc đời.

Tới bảy giờ tối, hai người xuất hiện trên bến tàu rất đúng giờ, nhìn con thuyền vĩ đại toàn thân trắng như tuyết thả neo ở đó, cả thân thuyền dài ba bốn trăm mét, vô cùng nguy nga tráng lệ. Tàu du lịch chia làm mấy loại, dưới ba sao là loại thuyền kinh tế, ba sao hoặc ba sao cộng là thuyền tiêu chuẩn; bốn sao là thuyền hào hoa, bốn sao cộng hoặc năm sao là thuyền hào hoa cấp cao; năm sao cộng là thuyền siêu hào hoa. Mà con thuyền Mỹ Quốc Công Chúa hào này là thuyền siêu hào hoa cấp sáu sao, có thể khiến cho lữ khách trên đường đi không cảm thấy tĩnh mịch.

Hai người lên thuyền, đứng ở boong tàu nhìn cảnh sắc của biển đêm, Tôn Vĩnh Nhân đứng đón gió hiu hiu thổi tới, cười nói: "Sự phát triển của nơi này so với Băng thành thì nhanh hơn hai chục năm, trình độ phồn hoa của nó ngang ngửa với Hương Cảng."

Diệp Thiên Vân rút thuốc ra châm rồi nói: "Đúng vậy, kinh tế ở đây phát triển phi thường nhanh chóng, chủ yếu vẫn là nhờ vị trí địa lý vô cùng có lợi." Quê hắn cách nơi này rất gần, có thể còn chưa tới hai trăm cây số, trong lòng không khỏi nhớ tới cha mẹ.

Rất nhiều lữ khách cũng từ trong phòng đi ra, đứng trên boong tàu nhìn xuống phía dưới, tìm người thân đi đưa tiễn của mình.

Diệp Thiên Vân vừa rồi cũng đã nhìn hoàn cảnh trên thuyền, đêm qua hắn còn cố ý lên mạng đọc giới thiệu liên quan đến phương diện này, loại đi nghỉ trên tàu này là phương thức du lịch nhẹ nhàng nhất, tự do nhất và nhãn nhã nhất, chỗ tốt của du lịch bằng tàu chính là tránh khỏi nỗi khổ của tàu xe, không cần phải suốt ngày thay đổi khách sạn, đi đâu cũng phải xách theo hành lý nặng nề. Có thể du lịch khắp biểu rộng, ung dung hân thưởng phong cảnh các nơi, lại có thể tận tình hưởng thụ các dịch vụ được cung cấp ở trên tàu, được xưng là hành trình của quý tộc "sống trong nhung lụa", hai người đều rất thích phương thức vui chơi này.

Tôn Vĩnh Nhân quay ra biển hét lên hai tiếng, nói: "Buổi sáng không bị ai gọi, muốn ngủ bao nhiêu thì ngủ, muốn ăn mấy bữa thì ăn. Ở đây ngay cả sóng di động cũng không có, chúng ta có thể vứt hết ưu phiền, tránh xa khỏi áp lực, vô câu vô thúc, tận tình hưởng thụ thời gian an nhàn khi thuyền chạy trên biển, đồng thời có thể cảm thụ sự bao la bát ngát không bờ không bến, ngàn vạn biến hóa của biển lớn.

Diệp Thiên Vân nghe xong cũng bất ngờ, sau đó liền hỏi: "Cậu không phải mỗi ngày đều sống như vậy sao? Ở trên thuyền cậu cũng chẳng qua chỉ là thay đổi hoàn cảnh mà thôi."

Tôn Vĩnh Nhân trợn mắt lên, nói: "Cậu cho rằng cuộc sống của tôi thoải mái lắm hả? Khi tôi bắt đầu hiểu chuyện thì tôi đã biết tôi rồi cũng sẽ có một ngày giống như ông già của tôi, phải gánh vác trách nhiệm nặng nề của cả gia tộc, những năm gần đây tôi luôn phải sống trong sợ hải, cái tôi có thể làm chỉ có trốn chạy."

Diệp Thiên Vân có chút thất vọng, cười nói: "Tôi vuốn muốn đến các quốc gia khác để tìm hiểu về các loại bác kích thuật, kết quả lên thuyền mới biết là thời gian cập bến rất ngắn, dài nhất cũng chỉ có hai ngày mà thôi, cho nên chỉ có thể đợi đến nước Mỹ mới được tìm hiểu, hi vọng có thể có được thu hoạch."

Tôn Vĩnh Nhân nghe xong, đột nhiên hỏi: "Cậu biết trên thế giới này những trận đấu có xác suất tử vong cao nhất là gì không?" Nói xong còn có chút dương dương đắc ý, xem ra lại muốn khoe khoang rồi.

Diệp Thiên Vân suy nghĩ một chút rồi nói: "Chắc là hắc thị quyền! Tôi đã từng xem một ít số liệu, hắc thị quyền đỉnh cấp thế giới có sác xuất tử vong cao nhất."

Tôn Vĩnh Nhân trợn hai mắt lên, nói với vẻ không dám tin: "Tôi ngất? Cậu là cái máy vi tính hả? Sao cái gì cũng biết thế!" Nói xong nhìn ngó xung quanh một chút rồi thấp giọng nói: "Kỳ thực trên tàu du lịch cũng có loại hoạt động này đấy, cậu muốn đi xem không?"

Diệp Thiên Vân cũng cảm thấy hứng thú, nhưng đột nhiên nghĩ tới sau khi hai người lên thuyền đại bộ phận thời gian đều ở cùng nhau, vậy Tôn Vĩnh Nhân có được tin tức đó từ đâu, không khỏi có chút kỳ quái, hỏi: "Sao cậu biết?"

Tôn Vĩnh Nhân trợn mắt lên, cười thần bí nói: "Lúc tôi đi WC nghe hai thủy thủ ở bên trong đó nói." Nói xong nhìn chằm chằm vào phía sau Diệp Thiên Vân, cả người không nhúc nhích.

Diệp Thiên Vân vừa muốn hỏi tiếp thì đột nhiên cảm giác được phía sau có người vỗ vai mình, quay đầu lại nhìn thì lập tức cười nói: "Không ngờ ở chỗ này lại gặp được cô, xem ra chúng ta cũng có duyên với nhau đó!"

Đứng trước mặt hắn là một cô gái rất xinh đẹp, đang cất tiếng cười giống như tiếng chuông bạc, nói: "Vừa rồi lúc chưa lên thuyền đã thấy anh, vốn định chào hỏi anh mấy câu, kết quả tôi vừa quay đi đã không biết anh lủi đi đâu mất." Nói xong liền nhẹ nhàng đưa bàn tay trắng mịn như ngọc ra.