P/s: Tài thần “situvodanh_07” đã diễn một vở “Hồn Trương Ba, Da Hàng Thịt”, mượn xác “Lamhajjj” mang tới hàng tấn vàng. Cảm tạ đã ủng hộ rất nhiều. Đồng cảm tạ Tỷ phú "Trum" đã buff để truyện trở nên rực rỡ.
“Cạch...”
Sau cú trickshots thần sầu, viên bi chủ chạy lên một đoạn trước khi giật lùi vòng qua bi chắn đập vào bi 8 khiến nó lăn xuống lỗ.
“Ha ha... Anh Biên, em lại thắng rồi!”, Cường chống gậy xuống sàn nhìn về bạn chơi cười lên ha hả
“Mày đánh càng ngày càng lên tay đấy”
Thấy đối thủ tâm phục khẩu phục gật đầu, Cường mỉm cười đề nghị:
“Ta làm ván nữa chứ hả?”
Đã thua tới ván thứ tư liên tiếp, Biên cũng không muốn tiếp tục chuốc thêm nhục nên ném gậy lên bàn chán nản lắc đầu:
“Chơi *éo gì, đánh nữa cũng không lại mày. Nghỉ! Ra kia làm cốc nước cho mát”
“Uhm... Được”, mục đích chính Cường tới gặp Biên hôm nay cũng không phải là chơi bi da nên hắn nhanh chóng đồng thuận.
Tại khu vực đồ uống, Biên gọi ra hai vại bia rồi nâng lên một cốc hướng về phía cường cụng:
“Uống đi!”
Hai người chạm nhẹ, tiếp đó Biên làm một hơi đã vơi tới đáy. Về phần Cường hắn ngược lại không có uống bao nhiêu thì đã lại đặt xuống.
Thấy đã tới lúc phải nói chuyện, Cường đảo mắt nhìn qua các bàn bi da bên trong rồi hướng Biên nói:
“Anh dạo này làm ăn khá thật, tháng trước mới mua mấy bàn giờ lại mở thêm rồi thì phải”
Biên khẽ liếm bọt bia còn dính trên mép rồi đáp gọn lỏn:
“Ăn thua gì!”
“Anh cứ nói thế, chỗ này giờ là quán to nhất ở trị trấn Xuyên, bọn em muốn chơi chẳng phải ra đây thì đi đâu”
“Mẹ kiếp, đừng có nhìn bên ngoài, tao được cái mác thôi!”, Biên nhếch mép cười:
“Sao vậy?”
Biên hất hàm về phía một nhóm thanh niên trọc đầu xăm trổ ở bàn trong góc:
“Biết mấy thằng kia không?”
“Biết! Là hội thằng Giang thọt”, Cường quay đầu nhìn rồi liền gật đầu đáp.
“Ờ, bọn lưu manh này càn quấy khắp nơi vậy mà tới quán này không dám quỵt lấy một đồng. Mày biết sao không?”
“Chắc bọn nó sợ anh”, Cường nửa đùa nửa thật đáp.
“Hừ... anh mày đúng là có tí bản sự nhưng chưa tới mức dọa được mấy thằng này. Nói cho mày biết, bọn nó là sợ ông Thọ thẹo”
“À đấy... quên mất anh là cánh tay phải của lão Thọ”, Cường gật gù giả vờ hiểu chuyện.
Biên cười nhạt:
“Cánh tay quái gì. Nói cho mày biết, thực ra quán này là lão Thọ bỏ vốn lớn mở, tao chỉ có tí ti thôi. Ông ấy tiền án tiền sự đầy người mới phải để tao ra mặt đứng tên đăng ký cho tiện”
Cường vốn là thành phần lêu lổng nên chuyện Biên vừa nói, hắn thực ra là đã sớm tỏ tường từ trước.
Quán nhỏ thì không nói nhưng với một tiệm có tới mấy chục bàn như thế này, Biên rõ ràng không có thực lực làm được.
Thứ nữa, kinh doanh bi a có thể kiếm lời thì ai cũng nhìn ra nhưng làm cái nghề này, khách hàng ngoài đám thanh thiếu niên choai choai cấp hai cấp ba thì đồng thời cũng kéo tới không ít bọn lêu lổng phá phách. Chủ quán nếu không đủ uy để trấn áp lũ này thì mở quán ra có khi cũng chỉ là để phục vụ không công cho bọn chúng, tiền chơi cũng toàn bị quỵt nợ.
“Anh Biên, ông Thọ vẫn còn cho vay nặng lãi nhỉ?”
“Vẫn! Sao lại hỏi vậy? Mày cần tiền à?”
“À không, tại vì ngoài quán này em còn nghe thằng bạn nói lão Thọ chung vốn với chú nó mở tuyến xe ca chạy liên tỉnh. Cứ tưởng là ông ấy chán làm nghề xã hội rồi”, Cường giải thích.
“Ra là mày cũng biết chuyện này. Hừ... ông Thọ đâu có điên đi bỏ cái mỏ vàng của mình, cho vay nặng lãi là căn cơ của ông ấy, mấy thứ kia chỉ là mở rộng thôi”
“Chậc chậc, lão này đúng là tay to thật. Chú em gần đây cũng mới mở công ty, đang cần bạn hợp tác làm ăn. Không biết ông Thọ có ý định tham gia thêm chỗ khác nữa không?”, Cường chép miệng rồi bắt đầu thử thăm dò.
“Ông Thọ này nhiều vốn, cứ chỗ nào kiếm được lời là nhảy vào thôi. Vấn đề mấu chốt vẫn là chú mày mở công ty buôn bán cái gì mới được”
“Uhm... vậy thì anh có nghe qua Công ty Cung ứng vật liệu xây dựng Cường Lâm ở Đông Khánh chưa?”
“Cường Lâm? Không phải là cái công ty vật liệu xây dựng khiến xe công nông ào ào kéo tới lấy hàng chật kín đường cả tháng nay đấy chứ?”
“Thì chính là nó đấy”
“Ối chà, ra đó là công ty của chú mày hả? Gia đình phát đạt bảo sao dạo này thấy mày toàn đứng ra bao cả bàn”
“Ha ha, đâu phải vậy. Em chỉ giúp chú chút việc nên được cho ít tiền tiêu thôi”
“Vậy cũng là giàu hơn mấy thằng khác rồi. Mà anh thấy ông chú mày làm ăn khá thế còn cần người hùn vốn sao?”
Cường đã có sự chuẩn bị nên ngửa bài:
“Nói thật là chú em không thiếu vốn, chỉ là chuyện làm ăn muốn làm lớn thì phải cùng người có máu mặt hợp tác. Bên chính quyền bây giờ cũng gọi là có chút quan hệ rồi nhưng không phải chuyện nào họ cũng có thể ra mặt”
Biên là kẻ lọc lõi, nghe Cường nói xong hắn liền hiểu ý Cường là gì. Đây rõ ràng là muốn tạo lập bàn tay ngầm giải quyết những phiền phức xuất hiện ngoài ý muốn trong làm ăn. Nghĩ tới được việc này, xem ra, người chú kia của Cường hẳn cũng không phải hạng người đơn giản.
Ngẫm nghĩ chốc lát, Biên lên tiếng:
“Chuyện này là ông chú mày chính miệng nói ra hả?”
Cường khẽ lắc đầu:
“Không phải, thực ra là em tình cờ nghe chú ấy trao đổi cùng với một người bạn đang làm ăn cùng”
“Uhm... tao nghĩ ông Thọ mà nghe tới chuyện này chắc là có hứng thú đấy. Chỉ là ông ấy với chú mày vốn chẳng quen thân, hợp tác dạng này không biết rõ nhau thật đúng là khó mà thành”
“Em thấy cũng không nói chắc thế được, quan trọng là con người và phạm vi ảnh hưởng của ông Thọ tới đâu thôi anh”
Biên bật cười:
“Ha ha... Nói thật nhiều khi tao thấy lời mày nói thật không tương xứng với tuổi chút nào”
“Thì em nghĩ sao nói vậy thôi”, Cường hời hợt đáp rồi nâng cốc bia lên giả vờ uống.
“Uhm... có điều mày nói cũng đúng. Chú mày thì cần người trợ lực, ông Thọ lại cần mở mang việc làm ăn kiếm tiền nuôi đám đàn em, bọn họ nếu có cơ hội gặp nhau biết đâu lại ra chuyện”
Cường nghe xong thì ra vẻ ngẫm nghĩ. Sau giây lát, hắn nhìn Biên nói:
“Em thấy hay là anh thử đề cập vấn đề này với ông Thọ, nếu ông ấy quan tâm thì anh bố trí một bữa nhậu cho chú em với ông ấy tiếp xúc thử xem thế nào”
“Chú mày chịu đến bữa tiệc của xã hội đen hả?”, Biên nhếch miệng hỏi lại.
“Sao lại không? Anh hơi khinh thường chú ấy rồi đấy”
“Hừm... ý tao là ông chú kia thật có thể để mày giới thiệu người?”
“À, nếu vậy thì anh không cần nghĩ. Em tự có cách thuyết phục chú ấy”
Biên chăm chú nhìn Cường, sau một hồi cảm thấy thằng nhóc này cũng không phải là tùy hứng nói bừa, hắn mới gật gù:
“Uhm, vậy để tao nói lại với đại ca xem sao. Nhắc trước ông Thọ cũng là người nóng tính, chuyện này mày cần nghiêm túc, đừng để anh phải khó xử trước mặt ông ấy”
“Được rồi, dặn mãi! Anh cứ làm như chưa biết em bao giờ ấy”
“Ha ha, thì tao cứ phải dặn trước thế. Nào, uống nốt ly bia đi, cầm mãi không thấy mỏi hả mày?”
“À, bia hơi lạnh... để cho nó nguội tí đã”, Cường lấp liếm hồi đáp.
“Hừ... cứ thoải mái đê, nay anh mời, uống được bao nhiêu thì tùy”
“Chậc chậc, chẳng mấy khi ông chủ rộng rãi! Xem ra phải uống thả ga mới được”
“Cỡ mét rưỡi như mày, bụng ngắn cũn được mấy cốc mà to mồm”
“Anh lại xem thường rồi...”
“Rồi, đừng nhiều lời, hết cốc đi rồi nói”
...........................................................
Chạm qua chạm lại với Biên hết ba vại, bụng Cường đã to như cái trống. Thấy không thể nốc thêm được nữa, hắn liền kiếm cớ ở nhà có việc rút lui. Biên thực ra cũng còn công chuyện nên không có giữ, hai người theo đó nhanh chóng tách ra.
Tửu lượng Cường thực ra cũng không phải là kém như vậy nhưng uống bia chóng đầy bụng, nếu thay bằng rượu thì có khi hắn quất hết cả chai cũng không xi nhê gì nhiều.
Mục đích hôm nay Cường tới gặp Biên xem như cũng là có được tiến triển bước đầu. Lão Thọ, Cường cũng đã biết tiếng từ lâu, trong quan hệ xã hội ông ta hung ác như thế nào Cường không nói nhưng với anh em, bạn hữu thì lại rất coi trọng hai chữ tín, nghĩa. Điều này qua Biên và một số đàn em của ông ta mà Cường quen biết, hắn đã được nghe tới nhiều lần.
Bắt tay cùng dân anh chị mới nghe qua thì không khác rước họa vào nhà thế nhưng thực tế cũng chưa chắc hợp tác cùng người bình thường đã ít mầm họa hơn. Theo Cường, quan hệ đôi bên thế nào còn phải xét tới bản tính của đối tượng, nếu vớ phải một kẻ tham lam, lật lọng thì ở giới nào cũng chôn xuống một ngòi thuốc nổ.
Chuyện xảy ra với Công ty vật liệu gần đây chú cháu Cường cũng đang lâm vào thế khó. Mấy ngày nay, mang tiếng là dân cac xã chặn đường nhưng tìm hiểu qua Cường mới lờ mờ nhận ra điểm bất thường trong đó.
Ra ngăn trở phương tiện thực ra lại không phải là những người nông dân chất phác bình thường mà thành phần chính là những kẻ du thủ du thực, không có công ăn việc làm ổn định và có tiếng quấy phá.
Nếu chuyện chỉ xảy ra một địa phương thì không nói nhưng trùng hợp mấy xã đều là những tên thuộc diện này thì Cường bắt đầu nghi ngờ là có kẻ giật giây phía sau với một mục đích ngầm nào đó.
Cường không điều tra được kẻ này là ai bất quá khi chú út hắn điện đàm cho bên cung ứng để tạm hoãn việc giao hàng, Giám đốc Tài nghe chuyện có úp mở nói một câu đại ý là trong kinh doanh không nhất thiết cứ phải rõ ràng rồi mới hành động, đôi lúc là nên ra tay trước phủ đầu.
Chú út không thực sự hiểu gợi ý này cho lắm nhưng Cường thì rõ ngay là cần phải làm gì, đơn giản là hắn cũng có cùng suy nghĩ như vậy.
Có điều giải quyết đám du côn kia không phải là khó thế nhưng xong bọn này ắt sẽ có lũ khác nổi lên, chú cháu hắn đâu có thể suốt ngày giải quyết được.
Rõ ràng là đang có kẻ nhắm vào công ty vật liệu, nếu Cường muốn đối phương phải co vòi lại thì ắt phải xây dựng được thế lực hậu thuẫn đủ mạnh mẽ.
Thế lực, nói cụ thể ra là ngoài thực lực tự thân, mấu chốt chính là nằm ở quan hệ với những người có quyền và giới xã hội ngầm.
Chuyện cần làm từng bước một và hôm nay Cường tới gặp Biên chính là để hiện thực hoá mục đích này của mình.