Cố Thiên Ngữ có hai lần nhìn qua bộ dáng mặt mày không chút thay đổi của Hách Liên Tử Nhứ, nhưng đều là lúc Tư Đồ Lưu Ly ở đây.
Mà lần này, ngoại trừ mặt không chút thay đổi, khí tức lạnh như băng đến cực hạn trên người Hách Liên Tử Nhứ cũng làm cho cô không khỏi rùng mình một cái.
Cơ hồ phản ứng đầu tiên chính là Cố Thiên Ngữ từ bên ngoài đã biết Hách Liên Tiểu Bạch là từ Đào Hoa Nguyên ra, Hách Liên Tử Nhứ mím môi, ánh mắt càng thêm lạnh lùng: "Ngươi đã sớm biết đến Đào Hoa Nguyên? Ngươi tiến vào Đào Hoa Nguyên rốt cuộc có mục đích gì? "
"Ta..." Cố Thiên Ngữ còn chưa hoàn hồn đã nghe được lời nói lạnh như băng của Hách Liên Tử Nhứ, hơn nữa từ trong lời nói nghe ra chút ý tứ gì đó, nhất thời cả người ngây ngẩn. Đúng là ngây ngốc nhìn Hách Liên Tử Nhứ, một câu cũng nói không nên lời.
Thấy cô không trả lời, Hách Liên Tử Nhứ càng thêm tức giận, sắc mặt càng khó coi, hướng cô đến gần một bước: "Hay là ngươi muốn nói cho ta biết là do Lục Ý hoặc Phương Phỉ nói cho ngươi biết tới? Họ sẽ không nói những điều như vậy. "
Tuy rằng Hách Liên Tiểu Bạch ở Hách Liên gia cũng không tính là điều cấm kỵ, nhưng những hạ nhân kia đều biết ý tứ không thể tùy tiện nói lung tung, huống chi là đối với Cố Thiên Ngữ là người ngoài như vậy.
Vẫn là giọng điệu lạnh như băng trước đó, thậm chí còn mang theo một chút trào phúng. Cố Thiên Ngữ bị thái độ đột nhiên thay đổi của Hách Liên Tử Nhứ làm cho lạnh đến rùng mình, ngơ ngác nhìn nàng, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
"Cố Thiên Ngữ!"
"Ta không có!" Thân thể lại run rẩy, Cố Thiên Ngữ hoàn toàn theo bản năng hô một câu, bởi vì xô thấy được sự chán ghét lóe lên trong mắt Hách Liên Tử Nhứ.
Ngay từ đầu bất quá là phản ứng quá độ nghi ngờ, về sau thấy Cố Thiên Ngữ cư nhiên lộ ra vẻ mặt như vậy, bộ dáng tựa hồ như chột dạ kia làm cho Hách Liên Tử Nhứ cảm thấy khó chịu đến cực kì.
Nàng tín nhiệm Cố Thiên Ngữ như vậy, nếu Cố Thiên Ngữ thật sự có mục đích khác... Làm cho nàng như thế nào chịu nổi.
"Ta không có!" Nước mắt lập tức rơi xuống, Cố Thiên Ngữ rất là ủy khuất, đỏ mắt đỏ mũi, trong thanh âm đã mang theo nức nở: "Ta không có mục đích, ta chưa từng lừa ngươi. "
"Vậy làm sao ngươi biết?" Ngữ khí chậm lại, vẻ mặt vẫn có vẻ lạnh lùng như trước, Hách Liên Tử Nhứ gắt gao nhìn chằm chằm Cố Thiên Ngữ, nghĩ nếu Cố Thiên Ngữ thật lòng mang ý nghĩ bất chính, liền trực tiếp bắt lấy cô.
"Là Tư Đồ Lưu Ly hỏi ta..." Cố Thiên Ngữ chưa từng bỏ qua vẻ phòng bị trong mắt Hách Liên Tử Nhứ, trong lòng lại một trận ủy khuất, nước mắt lại rơi xuống thêm mấy giọt: "Lúc trước ta căn bản không biết ai là Hách Liên Tiểu Bạch, là Tư Đồ Lưu Ly hỏi ta ở bên ngoài có quen biết một người tên là Hách Liên Tiểu Bạch hay không. Ta nghĩ... Họ Hách Liên mà nói, có thể là người nhà của ngươi..."
Nếu cô biết Hách Liên Tử Nhứ nghe được cái tên này phản ứng sẽ lớn như vậy, cô căn bản sẽ không chủ động nhắc tới.
Càng nghĩ càng thấy ủy khuất, cúi đầu, tiếp theo nước mắt trực tiếp rơi xuống, Cố Thiên Ngữ quật cường giơ tay lau nước mắt: "Ta mới không có lừa ngươi..."
Đem phản ứng của Cố Thiên Ngữ nhìn vào trong mắt, Hách Liên Tử Nhứ mím môi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Cố Thiên Ngữ như trước, hồi lâu sau nói: "Xin lỗi. "
Hít hít mũi, nước mắt trên mặt lại càng lúc càng nhiều, vốn lúc trước còn nhẫn nhịn không để cho mình rơi quá nhiều nước mắt. Cố Thiên Ngữ nghe được lời xin lỗi của Hách Liên Tử Nhứ, ngược lại khóc càng dữ dội, mũi một mảnh đỏ bừng, cơ hồ nghẹn ngào: "Xấu xa... Người xấu...".
Cô rõ ràng cùng Hách Liên Tử Nhứ nói rõ ràng như vậy, hơn nữa cô đã để ý đến Hách Liên Tử Nhứ như vậy, Hách Liên Tử Nhứ sao còn có thể dùng tâm tư phòng bị như vậy mà phỏng đoán cô?
Từ đầu đến cuối ngay cả Hách Liên Tử Nhứ cũng không có triệt để tin tưởng cô ấy.
Nhìn cô khóc đến lợi hại, khuôn mặt vốn đông lạnh của Hách Liên Tử Nhứ lập tức tan băng, trong con ngươi xẹt qua một tia áy náy, muốn lấy khăn tay ra đưa cho Cố Thiên Ngữ, thế nhưng trước đó đã cởi y phục muốn ngủ, nghe được thanh âm nên tùy tiện khoác áo ngoài chạy tới, khăn tay cũng không mang theo.
Do dự một chút, Hách Liên Tử Nhứ đối với Cố Thiên Ngữ rất là áy náy thở dài một hơi, đi về phía Cố Thiên Ngữ hai bước tới gần một chút, tay nắm lấy tay áo lau lau nước mắt mãnh liệt trên mặt Cố Thiên Ngữ: "Thực xin lỗi. "
"Nếu... Nếu xin lỗi... Hữu dụng, còn phải...cần đến cảnh sát làm cái gì a..." Không chút do dự nghẹn ngào ném ra những lời này, Cố Thiên Ngữ không từ chối hành động Hách Liên Tử Nhứ lau nước mắt trên mặt mình: "Ta mới không có... Lừa gạt ngươi..."
"Ta sai rồi." Thấy cô khóc thành như vậy, Hách Liên Tử Nhứ có chút khó chịu, nhíu mày: "Là ta quá mẫn cảm, thực xin lỗi. "
"..." Nước mắt mông lung nhìn thấy bộ dáng nhíu mày của Hách Liên Tử Nhứ, Cố Thiên Ngữ bỗng nhiên có chút luyến tiếc vì trách cứ Hách Liên Tử Nhứ.
Kỳ thật Hách Liên Tử Nhứ cơ hồ được coi là người đứng đầu Hách Liên gia, vì an toàn của Hách Liên gia đa nghi cũng không có gì là sai chứ?
Trong lòng biện giải cho Hách Liên Tử Nhứ như vậy, tâm tình rầu rĩ của Cố Thiên Ngữ liền tốt hơn một chút, nước mắt cũng dần dần ngừng lại, chẳng qua vẫn ngẫu nhiên sẽ nghẹn ngào hai cái.
Thấy cô ngừng rơi nước mắt, Hách Liên Tử Nhứ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lui ra một chút, suy nghĩ một lát lại rót chén trà đưa cho Cố Thiên Ngữ.
Trực tiếp tiếp nhận chén trà uống cạn một ngụm trà trong chén, Cố Thiên Ngữ nâng tay xoa xoa hốc mắt, sau khi khóc xong liền cảm thấy ánh mắt đau nhức dữ dội.
"Đừng xoa." Bởi vì cảm thấy mình trách lầm Cố Thiên Ngữ mà vô cùng áy náy, Hách Liên Tử Nhứ vội vàng đưa tay giữ chặt tay Cố Thiên Ngữ, tay còn lại cầm lấy chén trà trên tay Cố Thiên Ngữ đặt lên bàn, nhìn đôi mắt sưng đỏ của Cố Thiên Ngữ, lông mày khẽ nhíu lại, lần nữa buông tay Cố Thiên Ngữ ra: "Ngươi chờ ta một chút. "
Lời vừa dứt liền xoay người trực tiếp đẩy cửa rời khỏi phòng, chỉ để Lại Thiên Ngữ đứng một mình ở đó không rõ cô muốn làm cái gì.
Mãi cho đến khi Hách Liên Tử Nhứ bưng chậu nước đẩy cửa vào, Cố Thiên Ngữ đã ngồi trên ghế chờ đợi nãy giờ mới hiểu được, tiếp theo liền nhìn thấy Hách Liên Tử Nhứ đem khăn mặt của nàng bỏ vào trong chậu ngâm sau đó vắt khô, đi đến trước mặt cô: "Nhắm mắt lại. "
Nghe lời nhắm mắt lại, sau đó liền cảm giác được khăn mặt nhiệt độ vừa vặn phủ lên mắt, Cố Thiên Ngữ ngửa đầu, trong nháy mắt như vậy, bỗng nhiên muốn mở mắt ra nhìn Hách Liên Tử Nhứ, trong đầu lập tức nổi lên bộ dáng nghiêm túc cẩn thận của Hách Liên Tử Nhứ.
Lại nghĩ đến Hách Liên Tử Nhứ vừa rồi không có không có tức giận lại làm cho người ta nhịn không được mà cảm thấy sợ hãi. Cố Thiên Ngữ nhịn không được bĩu môi, đợi sau khi khăn chườm nóng mở mắt ra, nhìn thấy Hách Liên Tử Nhứ, vẻ mặt nghiêm túc: "Ta thật sự không có lừa gạt ngươi. "
Vô luận như thế nào, cô cũng không muốn bị Hách Liên Tử Nhứ hiểu lầm như vậy.
"Ta biết." Nghĩ đến tư đồ Lưu Ly kia chán ghét Hách Liên Tiểu Bạch, Hách Liên Tử Nhứ đại khái cũng có thể hiểu được việc Tư Đồ Lưu Ly cố ý hỏi Cố Thiên Ngữ vấn đề như vậy là có ý gì, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu: "Mắt còn đau không? "
"Tốt hơn nhiều..." Cố Thiên Ngữ ngửa đầu nhìn Hách Liên Tử Nhứ, bởi vì từ góc độ này mà nhìn thấy cái cằm hoàn mỹ của Hách Liên Tử Nhứ đang cúi đầu cùng với sống mũi cao gầy, không khỏi có chút si ngốc.
Hách Liên Tử Nhứ xoay người đem khăn mặt bỏ vào trong chậu nước, lại xoay người lại, thở dài: "Là ta đa nghi, xin lỗi. "
"Không sao đâu." Cố Thiên Ngữ lắc đầu, sau một khắc lập tức nghĩ đến bộ dáng mình vừa khóc đến rối tinh rối mù, không khỏi đỏ mặt, ấp úng cúi đầu lại bắt đầu vặn ngón tay: "Cũng không có... việc gì...."
Hách Liên Tử Nhứ nghi hoặc nhìn lỗ tai đỏ hồng của Cố Thiên Ngữ, có chút không rõ nguyên nhân.
Thiên Ngữ lại đỏ mặt? Tại sao?
Trong phòng lập tức lâm vào trạng thái im lặng, Hách Liên Tử Nhứ kéo ghế dựa ngồi xuống, cũng có chút mất tự nhiên.
Mà Cố Thiên Ngữ thì cúi đầu vẫn như trước một bộ dáng đỏ mặt, ngẫu nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hách Liên Tử Nhứ, lại rất nhanh cúi đầu tiếp tục ngượng ngùng.
Người lớn như vậy còn khóc thành vẻ như vậy, thật sự là quá mất mặt... Hơn nữa còn mất mặt ở trước mặt Tử Nhứ... Như vậy còn đáng xấu hổ hơn.
Hách Liên Tử Nhứ đương nhiên không biết cô đang không được tự nhiên là vì cái gì, ngồi ở đó suy nghĩ trong chốc lát, nhìn Cố Thiên Ngữ một chút, do dự một hồi sau đó mở miệng hỏi: "Đúng rồi, cảnh sát là cái gì? "
"Ân?" Cố Thiên Ngữ lập tức lẩm bẩm, ngẩng đầu nhìn Hách Liên Tử Nhứ: "Cái gì?" "
"Ngươi vừa rồi mới nói..." Hách Liên Tử Nhứ lại do dự một lát: "Nếu như xin lỗi hữu dụng, vậy còn cần cảnh sát làm cái gì. Cảnh sát là gì? Đó có phải là một cái gì đó mà có thể làm cho ngươi không khóc? "
"..." Bình tĩnh nhìn vẻ mặt mê hoặc của Hách Liên Tử Nhứ, Cố Thiên Ngữ chớp chớp mắt, bỗng nhiên nở nụ cười.
Hách Liên Tử Nhứ như vậy, không có khí tức tiên tử như ngày thường, tựa hồ...
Có chút đáng yêu nhỉ?
*****
Tác giả có điều muốn nói:
Dầu thấp Tiểu Thiên Ngữ chỉ đơn giản là một khuôn mặt chịu tướng ah...
(╯▽╰) Cái này xem như là có chút tiến triển đi...