Võ Đế Vô Cực (Võ Đạo Chi Lộ)

Chương 99: Hành Trình




Nhẫn Dạ và Chí Dũng đã cùng với Hằng Thiên mở ra không gian lưu đày. Khi họ vừa mới vào thì chỉ thấy nơi đây linh khí nồng hậu, nhưng lại không có vùng đất nào. Nhẫn Dạ như sực nhớ ra thứ gì đó, hắn lập tức quay lại mà gào lên :

- Người nào có tu vi dưới Hoàng Thiên Kì lập tức quay về !

Có kẻ lên tiếng hỏi :

- Tại sao vậy ạ ?

Nhẫn Dạ lại gào lên :

- Về mau không cần hỏi nhiều !

Hắn vừa dứt câu đã có kẻ già đi, trở thành một ông lão trong vài phút đến không gian lưu đày. Nhẫn Dạ thở dài, hắn từ từ giải thích cho nhưng người ở lại nghe :

- Có thể các vị ở đây có một vài vị vẫn chưa biết nơi chúng ta đang ở là đâu. Nó chính xác được gọi là Không Gian Lưu Đày, nó là do vô số vết nứt không gian tạo thánh. Theo điển tịch cổ xưa ta từng đọc trước đây, nơi này tuy linh khí nồng hậu và rất dễ hập thụ. Nhưng thọ nguyên ở đây chỉ như ngọn lửa trước con bão, nó sẽ giảm đi rất nhanh như là các vị đang lấy tính mạng ra đổi tu vi vậy ! Nơi này cũng chẳng yên bình gì cả, nơi đây chứa toàn bộ nhưng thứ bị thiên đão lẫn cả siêu việt thế giới này chối bỏ !

Chí Dũng nghe vậy lập tức quay sang nhưng mấy cô vợ của Dương Tử. Hắn khẽ nói :

- Mấy đứa cứ về đi đã, thọ nguyên mấy đứa đã có thể rất hùng hậu nhưng cũng không thể trụ được lâu đâu. Tìm kiếm Dương Tử có thể sẽ mất nhiều thời gian, nên mấy đứa có thể về nhà nuôi dậy Lôi Tuyết cho cẩn thận. Chúng ta sẽ sớm về !

Linh Nhi Hình Ân và Dạ Hy vẫn đang lưỡng lự, họ liền đáp lời Chí Dũng :

- Dù thọ nguyên có tận con vẫn muốn gặp huynh ấy !

- Con cũng thế, con muốn cho huynh ấy biết là tỷ ấy đã sinh ra một con bé kháu khỉnh !

- Con cũng muốn gặp huynh ấy !



Hình Ân nói ấp úng, Bắc Phi liền đi lên tát vào mặt Linh Nhi, Hình Ân và Dạ Hy, cô nàng quát lớn :

- Hai muộn có suy nghĩ đến những người ở lại khi các muội ra đi không ? Kể cả gặp được huynh ấy mà chết đi thì cũng chỉ làm huynh ấy đau buồn thêm mà thôi !

Nàng cũng rất muốn gặp hắn, nàng rất muốn khóc, nhưng vì là chị cả nên nàng phải quản lý và bảo vệ họ khi hắn đi vắng. Nàng lau đi nhưng giọt nước mắt sắp rơi xuống, nàng lại nói :

- Tuyết Nhi vẫn cần người chăm sóc, không chỉ các muội muốn gặp huynh ấy. Nhưng càng những lúc này ta không thể cứ thế mà quyết định trong vội vàng được. Chúng ta cần nghĩ kĩ cho nhưng trường hợp tệ nhất !

Yên Nhi cũng lên tiếng nói :

- Tỷ ấy nói cũng không sai đâu, nếu bà người hành động dại dột như vậy chưa chắc đã đúng đâu. Nên là hãy để cho các tiền bối lo nếu đi ta cũng chỉ làm vướng chân họ mà thôi.

Cơ Minh cũng thấy Kiều Oanh đang núp sau người Hằng Thiên, hắn tới gần lôi cô nàng ra chỗ khác. Hắn liền gắt lên hỏi cô nàng :

- Muội có biết nếu đi vào đây thọ nguyên rất thấp không, phải nói là thời gian trôi rất nhanh. Nhanh hơn bên ngoài rất nhiều đấy, nếu muội đi cũng bọn ta một hai năm trong đây thì sẽ thế nào. Với cái cảnh giới của muội như vậy sao mà có thể chống lại được chứ ?

Kiều Oanh lý nhí đáp :

- Ta...ta lo cho huynh !

Cơ Minh liền xoa đầu cô nàng mà nói :

- Không cần an ủi ta ! Ta biết muội thích Dương huynh, nhưng nó quá nguy hiểm. Quay về đi, ta hứa sẽ trở về cũng huynh ấy !

Trong đầu Kiều Oanh lúc này nghĩ :

- Tên ngốc, ta thật sự lo cho huynh mà.

Cô nàng liền hôn Cơ Minh rồi nói :



- Không biết từ lúc nào, ta đã yêu huynh mất rồi, nên là hãy bình an trở về với ta nhé.

Rồi cô nàng xấu hổ bay về Thất Đại Đất Tổ, Cơ Minh lúc này thì ngẩn người ra. Đang trong xung sướng vì được crush đồng ý thì mắt hắn lại đau nhói lên. Những người đủ thực lực đã ở lại, mấy cô vợ của Dương Tử cũng đã về Thất Đại Đất Tổ. Cơ Minh sau một hồi đau đớn hắn liền quay sang nói với Hằng Thiên :

- Lão tổ ! Huynh ấy đang mở ra một vết nứt để thoát ra ngoài ! Chúng ta phải tìm ra nó ngay trước khi huynh ấy đi ngược lại với chúng ta !

Hằng Thiên cũng gật đầu truy tìm trận pháp dịch chuyển trên miếng gỗ lão từng đưa cho Dương Tử. Lão liền chỉ về một hướng rồi nói :

- Trận pháp ở hướng này !

Họ bay theo hướng mà Hằng Thiên chỉ, sau một hồi bay hết tốc lực. Họ cũng đã tới chỉ thấy, đã có vết nứt ở đó nhưng lại chẳng thấy người đâu. Mọi người liền đi vào vết nứt, họ đã thấy được một thế giới ở trong vết nứt. Linh khí không nhưng đây đủ mà còn có cả thiên đạo pháp tắc. Họ lập tức tìm tòa thành gần nhất mà hỏi thăm tin tức của Dương Tử. Đến một toà thành Cơ Minh liền lập tức hạ xuống mà hỏi linh canh ở thành :

- Vị huynh đệ này có thể cho ta hỏi chút chuyện được chứ ?

Hắn vui vẻ gật đầu mà đáp lại :

- Các vị cứ ngồi xuống uống nước rồi từ từ hỏi cũng được.

Cơ Minh liền hỏi với dọng điệu gấp gáp :

- Các vị có từng thấy ngươi tên Dương Tử qua đây hay không, đây là bức hình chân dung của hắn. Hắn là bằng hữu của ta mong các vị nhỡ lại một chút.

Tên lính canh liền lắc đầu đáp :

- Nếu các vị tìm người tên Dương Tử thì chưa, còn tại sao các vị lại có hình ảnh của Vô Cực Chi Chủ vậy ạ ?

Lúc cơ thể của Dương Tử đang tự đông hấp thu một thứ gì đó. Vật này chắc là đồ bổ nên cơ thể của hắn đang dần dần hồi phục. Còn hắn lúc này lại rơi vào một vùng kí ức nào đó, mà chính hắn cũng không biết.