Dương Tử lúc này đã bay về Hỗn Độn Thần Tông, hắn lập tức đến chính điện. Lúc này đang có Nhẫn Dạ và Thanh Kỷ bàn bạc một số truyện ở trong đấy. Dương Tử bay vào gấp gáp nói :
- Thanh Kỷ tỷ ! Ta cần triệu tập mọi người gấp !
Cô nàng liền quay lại hỏi :
- Lại vó chuyện kinh hãi thế tục gì sao ? Lại phải triệu tập mọi người gấp vậy ?
Nhẫn Dạ cũng hỏi Dương Tử :
- Con lại gây hoạ nữa đấy à ?
Dương Tử liền gào lên :
- Con sẽ giải thích sau ! Giờ con cần hai người triệu tập toàn bộ người của Hỗn Độn Thần Tông, những đệ tử đang lịch luyện lập tức nhận lệnh trở về. Chuyện này không còn là chuyện có thể đùa nữa rồi.
Thanh Kỷ và Nhẫn Dạ thấy hắn nghiêm túc nên cũng nhanh chóng bay đi tập hợp mọi người. Dương Tử thì nhanh chóng chạy vào bảo khố lấy ra một số chân bảo, rồi hắn cũng nhanh chóng chạy về tìm Dạ Hy. Vừa nhìn thấy bóng đình viện hắn từ xa đã gào lên :
- Dạ Hy ! Muội đi theo ta mau lên !
Cô nàng ghé đầu ra hỏi :
- Huynh lại gây ra chuyện gì à ?
Chẳng thấy hắn trả lời nhưng đã bế cô đi, Dạ Hy thở dài mà nói :
- Kể cho ta đã được không vậy ?
Dương Tử nói với giọng điệu gấp gáp :
- Ta sẽ kể rõ ràng sau, muội hãy bố trí hộ tông đại trận mới đi !
Dương Tử lại lập tức chạy về gặp Bắc Phi, đưa cho cô nàng bốn loại đơn thuốc hắn nói :
- Muội luyện cho ta mỗi thứ một trăm viện được chứ, có gì ta sẽ giải thích sau !
Hắn lại nhanh chóng chạy đi, lúc này trên dưới Hỗn Độn Thần Tông của hắn đã đầy đủ người. Dương Tử nói lớn :
- Ngay bây giờ ta phải thông báo một tin xấu cho toàn thể mọi người ! Theo Thông Tuệ Đế nói, chúng ta đang gặp phải một tình cảnh rất khó khắn. Vì Hư Không Giới đã hàng chục nghìn năm chưa có Võ Đế hiện thế, dẫn đến việc nó đang dần tự nuốt chính bản thân. Và đang có rất nhiều quả cầu nở ra quái vật rơi xuống đây, với tư cách là các tu sĩ, nhưng kẻ tu tiên. Chúng ta cần phải bảo hộ các dân thường xung quanh sau đó tiến xa dần. Ta phải bế quan để có thể đột phá Võ Đế theo lời Thông Tuệ Đế đã nói. Tiến đến vinh quang, dạng danh nhưng người đã gây dựng nên nơi này ! Tiến lên !
Toàn bộ đồng thanh hô :
- Tuân lệnh tông chủ !
Sau khi nói xong Dương Tử lại lập tức gặp toàn bộ những người nắm cốt lõi của Hỗn Độn Thần Tông. Hằng Thiên và Chí Dũng vừa bay đến đã lập tức hỏi :
- Con có nắm chắc khả năng không đấy ?
- Tiểu tử nhà ngươi đã đến bước đấy rồi hả ?
Dương Tử liền thở dài, hắn lắc đầu đáp :
- Chưa ạ ! Nhưng buộc phải vậy, với sự ảnh hưởng pháp tắc của Phản Hoan Giới ít nhất trong chục năm con sẽ có thể tấn thăng. Nhưng vẫn rất rủi do !
Cơ Minh bay đến mà nói :
- Ta đã nhìn rồi, lần này huynh đi chắc chắn sẽ có thể khải hoàn mà trở về.
Dương Tử lại gào lên :
- Đệ đốt bao nhiêu thọ nguyên vậy chứ ?
Cơ Minh lắc đầu nói :
- Không nhiều, có 2 nghìn năm thôi ta vẫn trụ được !
Kiều Oanh dìu Cơ Minh đến ghế ngồi xuống, Dương Tử cũng nói :
- Nếu mọi người muốn giết thứ sinh vật kia thì buộc phải lập tức đưa cả lõi và tính mạng nó diệt cùng lúc. Vậy nó mới không thể tái sinh, còn cái trận pháp mới này sẽ giúp mọi người an toàn hơn, đống đan dược ta đang bảo Bắc Phi luyện cũng để mọi người nới lỏng nút thắt của bản thân.
Cầm đến vài lọ đan dược trên tay, Dương Tử chuẩn bỉ bay đi, hắn nhìn lại mấy cô vợ của mình. Nhưng họ đều cổ vũ hắn, họ biết là đã lấy một người như hắn thì khổng thể lúc nào cũng ở bên hắn được. Hắn cũng sẽ luôn nguy hiểm nhưng họ tin vào bản lĩnh của người họ yêu. Lúc này Dương Tử đã bay đi, cả năm cô nàng đều cầu chúc cho hắn có thể bình an trở về. Dương Tử nhanh chóng bay đến gặp Thiên Hà hắn nói :
- Thiên Hà lão già ! Mở ra không gian lưu đày giúp ta, ta phải tranh thủ đi đến Phản Hoan Giới.
Thiên Hà từ trong đi ra, hắn đã có vài vết thương trên người. Lúc này hắn đang được Hoa Lan dìu ra, hắn nói :
- Ngươi nhất định phải thành công đấy !
Lấy từ trong người ra một lọ Cực Mạch Đan, hắn nói tiếp :
- Đây là quà của vợ chồng ta, chúc ngươi trở lại như mãnh hổ, gầm lên khắp bốn phương.
Nói xong hắn xé rách không gian ra cho Dương Tử bay vào, Dương Tử quay lại nói :
- Cảm ơn hai người !
Xong hắn cũng nhanh chóng bay đi, cả cái khoảng thời gian ấy cũng đã hơn 5 ngày trôi qua. Tình hình của Hư Không Giới cũng đang tệ đi, Dương Tử buộc phải tiết kiệm thời gian nhiều nhất có thể. Lúc này ở một lâu đài bay trên không, một kẻ thuộc Thánh Tộc bước ra mà nói :
- Đã mấy trăm vạn năm rồi ! Ta mới có thể nếm thử mùi hương của sự hỗn loạn này. Thật tuyệt vời thật quyến rũ làm sao !
Dương Tử đã bay đến Phản Hoan Giới, hắn lập tức bay đến Kim Sơn rồi nói với hai người đứng canh :
- Mọi người cần giúp ta chút, cũng bái đều đặn giúp ta, cũng như phong toả 10 dặm xung quanh đây. Ta cần bế quan !
Hai kẻ kia cũng nhanh chóng đi thực hiện nhưng điều Dương Tử giao cho. Hắn ném một viên đang dược vào mồm rồi nói :
- Phải làm nhanh nhất có thể rồi !