Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 294: Kiếm ngâm








Dưới vách núi bên ngoài kiếm mạch, Tần Vấn Thiên vẫn đang an tâm lĩnh ngộ, không quan tâm đến những chuyện xung quanh.



Mục đích hắn đến thành Bái Kiếm đã hoàn thành, tiếp theo hắn chỉ cần một lòng ngộ kiếm, lĩnh ngộ kiếm đạo ý chí cảnh thứ hai, ngưng tụ Võ Mệnh Thiên Cương, hoàn toàn bước vào Thiên Cương cảnh, bốn Thiên Cương Nguyên Phủ..



Ban đêm tĩnh lặng, ánh sao lấp lánh, thi thoảng từ phương xa truyền đến tiếng yêu kiếm rên rỉ, bao trùm lên toàn bộ cảm giác của Tần Vấn Thiên. Rồi bỗng nhiên lại có một đạo kiếm quang bén nhọn bắn về phía hắn. Tần Vấn Thiên khẽ cau mày lại, cảm giác cường đại đột nhiên ập đến. Ở phạm vi canh giữ của Thiên Kiếm tông gần kiếm mạch cũng có một vị kiếm tu cường đại, tuổi chừng ba mươi đang ngộ kiếm.



Kiếm ý của yêu kiếm cực kỳ mãnh liệt, ai cũng có thể ngộ kiếm ở nơi này, chỉ là thứ lĩnh ngộ được lại khác nhau.



Cảm giác của người nọ như kiếm, giống như đang có một luồng sáng lạnh lẽo bùng phát bắn về phía Tần Vấn Thiên, vô cùng vô tận. Tần Vấn Thiên không chút sợ hãi, vẫn khoanh chân ngồi như cũ, những luồng kiếm quang kia giống như hoá thành thực thể, đâm thẳng vào trong đầu Tần Vấn Thiên, hai mắt Tần Vấn Thiên đột nhiên mở lớn, phát ra ánh sáng kỳ dị.



Giống như đã hiểu được gì đó.



- Xem ra phải cảm ơn người kia rồi.



Tần Vấn Thiên thì thào nói, hắn đi ra động phủ rồi bay lên không trung, nhắm hai mắt lại.



Đưa tay vỗ nhẹ sau lưng, cổ kiếm phía sau lập tức bay lên trời rồi rơi vào lòng bàn tay Tần Vấn Thiên.



Tần Vấn Thiên nâng tay lên, chém ra một luồng kiếm quang, đường kiếm này lộn xộn không có quy luật gì cả, căn bản không phải kiếm pháp gì, cũng không có nhanh mạnh mà kiếm nên có.



Nhưng Tần Vấn Thiên vẫn liên tục chém ra từng kiếm, hoàn toàn không quan tâm chiêu thức. Những đường kiếm của hắn không phải kiếm thuật, không có quy luật, nhưng lại giống như gốc rễ của kiếm, chính là quy luật của kiếm. Mỗi một đường kiếm đều có tiết tấu riêng, thoạt nhìn rất vui mắt, nhưng hình như cũng chỉ có như vậy thôi chứ hoàn toàn không có uy lực gì cả.



Xa xa, trong phạm vi kiếm mạch của Thiên Kiếm tông, có vài đạo thân ảnh đang lao nhanh tới xuất hiện trước mặt Tần Vấn Thiên. Những người này thấy Tần Vấn Thiên múa kiếm thì đều lộ vẻ buồn cười.



- Kiếm pháp này đúng là cực kỳ tệ hại, có khi dùng đại một bộ pháp quyết đơn giản cũng đánh bại được hắn.



Một cô gái vóc người cao gầy nhìn Tần Vấn Thiên rồi lên tiếng, trong giọng nói tràn đầy ý xem thường.



- Xem ra là một kiếm tu bình thường muốn ngộ kiếm ở đây, lại không biết trời cao đất rộng dám quấy rầy đến sư huynh Kiếm Phong ngộ kiếm.



Lại có một người đứng bên cạnh cười lạnh nói, hoàn toàn không để ý đến đường kiếm của Tần Vấn Thiên. Cô gái kia nghe đến tên của sư huynh Kiếm Phong thì trên mặt lập tức hiện lên vẻ sùng bái, tim đập thình thịch.







Sư huynh Kiếm Phong là một trong ba Kiếm Tử của Thiên Kiếm tông, thiên phú lẫn thực lực đều vô cùng ưu tú.



Hiện tại sư huynh Kiếm Phong đang ngộ kiếm ở trong phạm vi của yêu kiếm trong Kiếm mạch thì bị quấy rầy, mới đưa tin gọi họ đi xem xét có chuyện gì đã xảy ra.



Tần Vấn Thiên dừng lại, mở mắt nhìn đoàn người trước mặt. Hiện tại hắn đang cao hứng nên thản nhiên mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh sao chiếu rọi càng thêm yêu tuấn.



Cô gái nhìn khuôn mặt của Tần Vấn Thiên, vẻ mặt chợt thay đổi, cười lạnh nói:



- Chỉ được cái mã ngoài, có một gương mặt đẹp thì có nghĩa gì đâu.



Tần Vấn Thiên nghe thấy lời nói của cô gái, không khỏi lộ ra vẻ cổ quái nhìn thẳng đối phương. Dường như cô gái kia cũng nhận ra mình thất thố nên đanh mặt nói:



- Nơi này không phải nơi ngươi có thể ở, mau đi đi.



- Hình như ta vẫn chưa đến gần phạm vi kiếm mạch mà?



Tần Vấn Thiên lạnh giọng nói.



- Ngươi dám cãi lại.




Cô ta lạnh lùng quát một tiếng, Thiên Kiếm tông bọn họ có địa vị cực cao ở thành Bái Kiếm này, không ai dám bất kính với họ. Đệ tử của Thiên Kiếm tông cao hơn người khác một bậc, đi đến đâu cũng nhận được ánh mắt sùng bái của mọi người.



- Kiếm thuật của ngươi quá tệ hại, không ra gì hết, còn dám ở nơi này múa may làm bẩn mắt bọn ta.



Cô ta từ trên không đáp xuống, vẻ mặt cao ngạo. Kiếm Phong sư huynh đã ra lệnh nên đương nhiên phải làm cho tốt. Nếu người này không chịu rời đi thì cô ta cũng không ngại giáo huấn đối phương một phen.



- Kiếm thuật tệ hại? Làm bẩn mắt?



Tần Vấn Thiên cười khổ, thản nhiên nói:



- Không phải kiếm thuật của ta tệ hại mà là có người không hiểu kiếm thôi.



Vừa nói hắn vừa đáp xuống đất, xoay người bước đi.



- Ngươi...



Cô gái chỉ vào bóng lưng Tần Vấn Thiên, tức muốn nổ phổi. Tuy cô ta chỉ là người canh giữ kiếm mạch, nhưng tốt xấu gì cũng có tu vi Nguyên Phủ tầng tám, kiếm đạo ý chí cũng đã tới Nhập Hóa cảnh, thực lực cũng rất mạnh, không ngờ lại bị tên này nói thành không hiểu kiếm.




- Cuồng vọng.



- Vô tri.



- Xem ra là một tên điên không biết trời cao đất rộng là gì, sư muội không cần để ý.



Người bên cạnh nói.



- Kiếm thuật của tên này kém cỏi như vậy mà cũng dám ăn nói ngông cuồng, đùng là buồn cười.



Lại có người lên tiếng khuyên nhủ, cô ta mới thoải mái hơn một chút, trừng mắt nhìn bóng người đã đi xa, bọn họ cũng xoay người đi về phía kiếm mạch. Cô gái kia ngẩng đầu nhìn động phủ phương xa, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia sáng lạ, tim đập thình thịch.



Cô ta vẫn cho rằng Thiên Kiếm tông là thế lực lớn nhất trong ba thế lực lớn ở thành Bái Kiếm này, còn sư huynh Kiếm Phong chính là thiên tài kiếm đạo. Ở Thiên Kiếm tông hắn ta chính là người duy nhất được tông chủ chỉ định làm Kiếm Tử, dù thực lực không phải mạnh nhất, nhưng không ai phủ nhận thành tựu mà hắn ta sẽ đạt được trong tương lai, thậm chí hắn ta còn có khả năng tiếp nhận vị trí tông chủ nữa.



Tần Vấn Thiên rời khỏi nơi này, nhưng vẫn chưa rời đi vách núi, chỉ tìm một nơi yên tĩnh khác tiếp tục tu hành thêm ba ngày mới rời khỏi vách núi, trở lại thành Bái Kiếm.



Lúc Tần Vấn Thiên trở lại Tông gia khiến không ít người nhìn ngó, xì xào bàn tán.



Mấy ngày nay danh tiếng của Tần Vấn Thiên ở Tông gia càng lúc càng lớn, mặc dù trưởng bối không lên tiếng, nhưng tất cả thanh niên ở Tông gia đều đang nói về hắn.



Hôm nay đám người Tông Bằng thậm chí còn tuyên bố, sau trận chiến tranh giành kiếm mạch thì hắn ta sẽ cướp lấy thân phận Kiếm Tử của Tần Vấn Thiên.



Nay Tần Vấn Thiên đã trở về.



Tần Vấn Thiên có thể cảm giác được ánh mắt của mọi người, nhưng hắn không để ý. Lúc này hắn đang muốn gặp gia chủ Tông Nghĩa để lấy một ít Tinh Vẫn thạch.



Ngay khi Tần Vấn Thiên đi qua một diễn võ trường thì có không ít người đều nhìn về phía hắn, chợt có một thanh âm vang lên:



- Tần Vấn Thiên.



Tần Vấn Thiên chuyển mắt nhìn lướt qua mọi người thì thấy Tông Càn, hắn cười nói:



- Tông Càn, dẫn ta đi gặp gia chủ đi.



- Được




Tông Càn gật gật đầu, toàn thân bay lên chuẩn bị dẫn đường. Những người còn lại thấy vậy thì cười lạnh, Tông Hồng lạnh lùng nói:



- Tần Vấn Thiên, ngươi muốn tránh né đến khi nào đây?



Tần Vấn Thiên liếc nhìn Tông Hồng, trong lòng âm thầm lắc đầu:



- Tông Hồng, mục tiêu của ngươi bây giờ không phải khiêu khích ta mà là sớm tiến bộ về mặt kiếm thuật, lĩnh ngộ ý chí đệ nhị cảnh.



Tông Hồng nghe Tần Vấn Thiên nói vậy thì có cảm giác hắn đang dạy dỗ mình, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, quát lớn:



- Chuyện lĩnh ngộ kiếm đạo ý chí không phải chuyện ngày một ngày hai, ngươi có tư cách gì giáo huấn ta chứ. Mấy lần ta khiêu chiến, ngươi đều né tránh. Né tránh mấy ngày xong liền quay lại Tông gia nhờ gia chủ che chở sao?



Những người khác cũng nhìn về phía Tần Vấn Thiên, có không ít người tỏ vẻ châm chọc. Thấy cảnh này, Tần Vấn Thiên nhịn không được lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.



- Một tên nhát gan như vậy cũng xứng là Kiếm Tử của Tông gia ta sao, không bằng ngươi giáo kiếm của Kiếm Tử lại cho ta giữ đi nhé?



Giọng điệu của Tông Hồng càng lúc càng ngông cuồng, không ngừng khiêu khích. Mấy người đứng bên cạnh hắn ta cũng cười lạnh nhìn về phía Tần Vấn Thiên.



- Các ngươi ở đây chờ ta.



Tần Vấn Thiên thản nhiên nói, rồi xoay người theo Tông Càn rời đi. Đám người Tông Hồng nghe vậy thì sửng sốt không thôi, nhưng thấy bóng dáng Tần Vấn Thiên rời đi liền cười lạnh nói:



- Được, ta ở đây chờ ngươi.



Mọi người thấy vậy thì tỏ vẻ phấn khởi, tin này cũng nhanh chóng truyền ra ngoài, đệ tử trẻ tuổi của Tông gia nghe tin đều chạy đến. Có người vốn khinh thường thân phận Kiếm Tử của Tần Vấn Thiên, cũng có người chỉ đơn thuần muốn xem Kiếm Tử mà gia chủ chỉ định có chỗ nào hơn người.



Tần Vấn Thiên cùng Tông Càn nhanh chóng gặp được gia chủ Tông Nghĩa. Tông Nghĩa thấy hai người đến cũng mỉm cười chào đón.



- Tông thúc.



Tần Vấn Thiên lên tiếng chào hỏi, Tông Nghĩa gật gật đầu hỏi han:



- Mấy ngày nay nghe nói ngươi không ở Tông gia, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây thế?



- Không dám dối Tông thúc, ta đang cần một ít Tinh Vẫn thạch. Dạo gần đây hơi túng quẫn, đang muốn hỏi mượn Tông thúc một ít.




Tần Vấn Thiên cười khổ, tuy rằng hắn là truyền nhân của Thương Vương nhưng vẫn chưa làm được chuyện gì cho Tông gia mà đã muốn lấy Tinh Vẫn thạch thế này cũng ngại lắm. Hắn cũng không phải loại người thích nhận không đồ của người ta.



- Ngươi cần thì cứ nói với ta là được, cần gì phải nói mượn chứ.



Tông Nghĩa vung tay lên, chớp mắt trên mặt đất đã xuất hiện một núi Tinh Vẫn thạch, đây đều là Tinh Vẫn thạch tầng trời thứ tư, năng lượng ẩn chứa bên trong cực kỳ kinh khủng. Tông Càn thấy vậy cũng lộ vẻ giật mình.



Hình như gia chủ đối xử rất tốt với Tần Vấn Thiên.



- Không đủ.



Tần Vấn Thiên cười khổ, Võ Mệnh Thiên Cương mà hắn ngưng tụ được không giống với người khác, số lượng hắn cần phi thường khổng lồ.



Tông Nghĩa sửng sốt, nhìn Tần Vấn Thiên như hiểu rõ điều gì đó bèn cười nói:







- Được, được!




Vừa nói hắn lại vung tay thêm lần nữa, một núi Tinh Vẫn thạch khác xuất hiện ở kế bên, độ cao của núi Tinh Vẫn thạch lần này khiến Tông Càn hít sâu một hơi.



Tần Vấn Thiên vung tay lên, cuốn tất cả Tinh Vẫn thạch bỏ vào nhẫn thần văn của mình, rồi nhìn về phía Tông Nghĩa nói:



- Tông thúc, ta sẽ đến trước khi trận chiến giành kiếm mạch diễn ra.



Tông Nghĩa gật gật đầu, cười nói:



- Nếu ngươi đến thì ta cũng yên tâm, quyền khai thác kiếm mạch trong vòng mười năm cũng nên về tay Tông gia chúng ta rồi.



- Vậy ta đi trước.



Tần Vấn Thiên lên tiếng cáo từ, Tông Càn tự nhiên cũng chạy theo hắn, ánh mắt nhìn Tần Vấn Thiên đầy vẻ tò mò. Không biết người này đã nói gì với gia chủ mà có thể khiến gia chủ đối xử với hắn khác hẳn với vãn bối bình thường như thế.



Tần Vấn Thiên lại bay về phía diễn võ trường, hắn đứng trên không trung nhìn xuống đám người Tông Hồng, khí thế ở thoáng cái đã dâng lên. Lúc này không ai dám nhìn thẳng vào Tần Vấn Thiên, khí chất của hắn cũng đột nhiên thay đổi.



- Ai không phục ta trở thành Kiếm Tử thì bước ra cả đi.



Tần Vấn Thiên thản nhiên nói, hắn vừa dứt lời thì đã có vài người hừ lạnh bước ra, đứng chung một chỗ với Tông Hồng. Những người này đều là Kiếm Tử dự bị đời này.



- Cùng xuất kiếm đi.



Tần Vấn Thiên hờ hững nói, tóc dài như kiếm tung bay phần phật, ngữ khí cực kỳ ngông cuồng.



Đám người Tông Hồng hừ lạnh một tiếng, một luồng khí thế mạnh mẽ xông thẳng lên tận trời xanh, đâm về phía Tần Vấn Thiên.



Kiếm ngâm lên bắn ra khỏi vỏ, hàn quang chớp mắt bao trùm cả đất trời, phút chốc toàn bộ nơi này trở nên vô cùng tĩnh lặng.



- Cảm thụ cho kỹ vào.



Tần Vấn Thiên bước ra một bước. Trong phút chốc, cổ kiếm sau lưng hắn bỗng bay lên chừng nửa thước, nhưng lại không hoàn toàn ra khỏi vỏ, một tiếng kiếm ngâm vang lên, mọi người đang đứng phía dưới đều cảm giác có một luồng khí thế mạnh mẽ bị gió ngăn cản nhưng vẫn không ngừng càn quét trong âm thầm.



- Oong!



Tần Vấn Thiên bước ra nửa bước, kiếm lại ra khỏi vỏ nửa thước.



Kiếm lại rền vang một lần nữa, hàn quang như máu, tiếng gào thét đáng sợ xé gió truyền ra. Đám người Tông Hồng phía dưới chợt cảm thấy mặt mình mát lạnh, máu tươi phun ra từ trên mặt.



Chỉ trong nháy mắt, bọn họ đều lộ ra vẻ kinh hãi, nhìn Tần Vấn Thiên từng bước đi xuống từ trên không, kiếm ý lạnh lẽo sắc bén bao trùm trời đất, khiến hắn tựa như kiếm trung chi vương.



- Các ngươi cũng xứng là người tu kiếm sao?!



Tần Vấn Thiên vừa nói vừa bước xuống, mỗi một bước đều khiến trời rung đất chuyển, kiếm rền vang vọng khắp phương xa. Đám người Tông Hồng trực tiếp bị ép ngã ngồi trên mặt đất, quần áo rách bươm, trên cổ có máu tươi chảy ra, giống như da bị cắt rách, chỉ cần bị kiếm quẹt sâu thêm chút nữa thì bọn họ sẽ bỏ mạng.



Cả diễn võ trường bỗng chốc vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía người đang bước đi trong hư không kia với vẻ mặt sợ hãi gần chết.



- Hừ!



Một tiếng hừ lạnh vang lên đâm thẳng vào trong lòng của mọi người, Tần Vấn Thiên phất tay áo xoay người rời đi. Kiếm uy ngập trời kia thoáng cái cũng biến mất không thấy tăm tích!