Võ Đạo Đan Tôn

Chương 49: Đại lực ma viên




Chương 49: Đại Lực Ma Viên.

- Tốt rồi, tốt rồi, nha đầu ngốc, ngươi xem ngươi cũng sắp khóc rồi kìa, cũng đã là đại cô nương rồi còn không biết xấu hổ.

Lâm Tiêu thay Lâm Nhu nhẹ nhàng lau đi nước mắt đọng trên mi.

- Nhị ca, ngươi đáp ứng muội muội một việc được không.

Lâm Nhu ngẩng đầu, bất an nói:

- Nhị ca, ngươi ngàn vạn không thể có việc gì đâu đấy, ngươi biết muội muội lo lắng cỡ nào không, lúc đầu khi nghe được tin tức ta rất sợ hãi, ta rất sợ hãi mất đi ngươi...

Lâm Nhu nói xong, không khỏi nước mắt chảy ròng.

- Nhị ca, ta biết rõ ngươi rất hiếu thắng, hai tháng này ngươi tu luyện khổ cực như vậy, muội muội đều thấy được, có đôi khi muội muội thật sự rất đau lòng ngươi, nhưng lại không dám khuyên ngươi, thấy ngươi cố gắng tu luyện như vậy, muội muội cũng rất vui vẻ, nhưng sau khi nghe được tin tức hôm nay muội muội mới phát hiện, mặc kệ nhị ca ngươi cường đại hay không, ngươi vĩnh viễn là nhị ca tốt của ta, ta thật sự rất sợ hãi ngươi sẽ rời khỏi chúng ta giống như đại ca vậy.

Lâm Nhu nói xong nước mắt rơi như mưa, cái mũi không ngừng nức nở.

- Tam muội!

Lâm Tiêu trong nội tâm không khỏi đau xót, cái mũi cũng đau xót, ôm thật chặc Lâm Nhu.

- Nhị ca không có việc gì, nhị ca cam đoan với ngươi, ta tuyệt không có việc gì đâu, tin tưởng nhị ca.

Lâm Tiêu nắm chặc nắm đấm, ngữ khí kiên định dị thường, trong ánh mắt tràn đầy kiên nghị và kiên quyết.

Bất kể là vì mình vẫn hay là vì người nhà, Lâm Tiêu hắn đều phải ưỡn ngực, chống đỡ lấy cái nhà này.

Chứng kiến Lâm Nhu lo lắng và thương tâm như thế, Lâm Tiêu không thể chờ đợi được muốn trở về phòng giờ lại tĩnh tâm lại, hảo hảo an ủi muội muội, lại nói tiếp, những ngày này vội vàng tu luyện, Lâm Tiêu cũng đã lâu không hảo hảo nói chuyện với muội muội rồi, vì vậy huynh muội hai người cứ như vậy ngồi ở trên mặt ghế đá trong đình viện trò chuyện vui vẻ với nhau.

Dựa vào khẩu tài của Lâm Tiêu, mấy truyện cười vừa ra, không bao lâu muội muội Lâm Nhu liền nín khóc mỉm cười rồi.

- Đúng rồi.

Lâm Tiêu đột nhiên nghĩ đến gì đó, từ trên người lấy ra hai mảnh phiến lá màu xanh biếc, trực tiếp đưa tới trong tay Lâm Nhu:

- Cái này ngươi cầm lấy tu luyện đi.

- Đây là...

Lâm Nhu nghi hoặc tiếp nhận phiến lá, nhìn kỹ lại lắp bắp kinh hãi:

- U Lan Thảo, nhị ca ngươi từ nơi này lấy được?!

Lâm Nhu làm việc ở Đan Các há lại không biết sự trân quý của U Lan Thảo, đừng thấy U Lan Thảo chỉ là nhất giai linh dược, nhưng nó lại không hề có tác dụng phụ, có thể trực tiếp phục dụng, bởi vậy khiến nó còn trân quý hơn cả nhị cấp linh dược.

- Nhị ca, cái này ngươi giữ lại dùng đi, có hai phiến U Lan Thảo này ngươi có thể tiết kiệm không ít thời gian tu luyện, cũng có thể nhanh chóng đột phá đến Luyện Tủy Kỳ hơn.

Lâm Nhu lắc đầu, nhét phiến la U Lan Thảo vào trong tay Lâm Tiêu.

- Nhị ca ngươi đã đạt tới Luyện Tủy Kỳ rồi, hai phiến U Lan Thảo này đã không cần nữa.

Lâm Tiêu cười nói, U Lan Thảo tuy rằng công hiệu cường đại, nhưng trực tiếp phục dụng chỉ trước Luyện Tủy Kỳ mới có hiệu quả, sau khi đạt đến Luyện Tủy Kỳ thì hiệu quả của U Lan Thảo sẽ giảm bớt rất lớn.

- Nhị ca ngươi đã đạt tới Luyện Tủy Kỳ rồi sao?!

Trong đình viện, truyền ra thanh âm kinh hô của Lâm Nhu.

Sau khi biết được Lâm Tiêu đã tấn cấp Luyện Tủy Kỳ thì Lâm Nhu cũng không trì hoãn nữa. Giấc mộng của nàng là trở thành một gã Luyện Dược Sư, mà muốn chính thức luyện chế đan dược, trước hết phải là một võ giả, coi như những y sư bình thường thì cơ bản đều là Luyện Tủy Kỳ, hai mảnh phiến lá U Lan Thảo đối với Lâm Nhu vừa đạt đến Luyện Cốt Kỳ mà nói có thể tiết kiệm được không ít thời gian tu luyện cho nàng.

Trở lại gian phòng của mình, Lâm Tiêu nằm ở trên giường nhắm mắt lại, tâm thần bắt đầu chuyển dời đến trên người Toản Địa Giáp.

- Hô!

Toản Địa Giáp vốn đang ngủ say trong huyệt động dưới mặt đất đột nhiên mở ra đôi đồng tử huyết sắc.

Gặc... Gặc...!

Toản Địa Giáp thân đã dài đến 2m5 duỗi lưng thật sâu một cái, cốt cách phát ra thanh âm rung động, đồng thời khi duỗi thân thể, Lâm Tiêu mở ra miệng lớn dính máu ngáp một cái, một cổ tanh hôi chỉ yêu thú mới có tràn khắp huyệt động.

Lâm Tiêu đã rất chú ý vệ sinh, nhưng hương vị của yêu thú lại không phải chú ý vệ sinh là có thể tiêu trừ, ở yêu thú giới, mùi không chỉ dùng để câu dẫn khác phái, mà cũng là tọa độ để yêu thú phân chia lãnh địa.

Rung đùi đắc ý một lát, Lâm Tiêu chui ra thông đạo, định hướng phương vị một lát liền mở ra tứ chi chạy trốn.

Hô!

Cơ bắp tráng kiện vận động, cơ bắp dày đặc phập phồng như gợn sóng, tràn đầy mỹ cảm lực lượng.

Thân hình Lâm Tiêu linh hoạt lao nhanh giữa núi rừng, màu da cực kỳ tương tự với mặt đất và thân cây đã trở thành ngụy trang tốt nhất cho hắn.

Rống!

Lâm Tiêu lao nhanh trong rừng núi, đột nhiên trong rừng rậm xa xa phía trước vang lên một tiếng thú rống trầm thấp, một cổ yêu phong tà ý thổi qua, lá cây hoa hoa tác hưởng, trong cảm giác nhạy cảm của Lâm Tiêu, phía trước có một cổ cảm giác áp bức mà chỉ yêu thú cường đại mới có truyền đến. Mấy con mèo rừng đứng trên cây cũng bị cổ khí tức này áp bách rơi xuống, mà một đầu Hắc Báo cách đó không xa cũng sợ tới mức trực tiếp xụi lơ gục xuống, phủ phục run rẩy.

Oanh! Oanh! Oanh!

Lâm Tiêu cất dấu thân hình dõi mắt nhìn lại, liền thấy vài dặm phía trước có một đầu Ma Viên cao chừng mấy tầng lầu như xe tăng ù ù đi qua, rất nhiều gốc Thanh Tùng cao to bị đầu Ma Viên này va chạm, răng rắc xoạt, toàn bộ đứt gãy. Tất cả yêu thú ven đường đều nằm rạp trên mặt đất, thần sắc sợ hãi, ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn lên cũng không có, một ít dã thú, mãnh thú càng sợ tới mức miệng sùi bọt mép.

- Tứ tinh yêu thú Đại Lực Ma Viên!

Trông thấy yêu thú khủng bố cao tới hơn mười thước phía trước, trong lòng Lâm Tiêu cực kỳ chấn động.

Trong sơn mạch yêu thú kéo dài, mỗi một khu vực đều có Vương giả của mình, mà đầu Đại Lực Ma Viên này chính là Vương trong phạm vi trăm dặm quanh đây, có được quyền uy vô thượng. Giữa yêu thú đẳng cấp sâm nghiêm, khí tức áp chế cực kỳ lợi hại, trong phiến núi rừng này, trừ đi một tí tam tinh yêu thú đối mặt với Đại Lực Ma Viên còn có thể chiến đấu ra, nhị tinh yêu thú còn lại đối mặt Đại Lực Ma Viên căn bản không hề có dũng khí chiến đấu, có một ít thậm chí khi bị đánh chết vẫn ngoan ngoãn nằm sấp lấy không dám phản kháng.

Đại Lực Ma Viên dần dần đi xa, Lâm Tiêu lộ ra thân hình, dọc theo một con đường khác lao nhanh về trước, tuy rằng Lâm Tiêu cũng không úy kỵ khí tức Đại Lực Ma Viên, nhưng nếu thật gặp nhau, hắn mới chỉ là nhất tinh đỉnh phong chỉ sợ ngay cả một chiêu của Đại Lực Ma Viên cũng không ngăn nổi.

Ngay khi Lâm Tiêu hăng hái chạy băng băng trong rừng rậm, một mảnh núi rừng cách Lâm Tiêu vài dặm, một võ giả tiểu đội năm người đối diện chỗ Lâm Tiêu rất nhanh chạy tới.
.