Chương 12: Người nhà. (2)
- Nhị ca, huynh đang làm gì vậy? Muội gọi mấy tiếng rồi!
- Vừa mới trở về nghỉ ngơi một chút, cho nên không nghe được.
Lâm Tiêu ngồi dậy, ánh mắt dừng trên túi nhỏ Lâm Nhu cầm trên tay:
- Mang thức ăn ngon gì về cho nhị ca sao?
Lâm Tiêu cười đi tới.
- Đây là phế dược tra muội lấy về từ Đan Các, muốn thử xem có thể lọc ra được một chút linh dược hay không, nhìn huynh thèm như vậy kìa, đã đói bụng rồi chứ.
Lâm Nhu khẽ cười đưa túi lớn trong tay tới trước mặt Lâm Tiêu, giảo hoạt nói:
- Nếu huynh có thể ăn được thì cho huynh ăn, muội không để ý.
Nhìn bộ dáng nghịch ngợm của Lâm Nhu, trong lòng Lâm Tiêu nhói lên, hắn biết tâm nguyện của muội muội muốn trở thành một luyện dược sư, nàng công tác trong Đan Các, mỗi ngày đều dụng tâm học tập, chỉ mới mười hai tuổi nàng đã có thể nhận thức hơn ngàn loại linh dược khác nhau, trí nhớ kinh người, ngoại trừ hình dáng bên ngoài, nàng còn có thể từ mùi vị nhận thức ra thật nhiều linh dược.
Trong Thương Khung đại lục, địa vị luyện dược sư phi vô cùng cao thượng, thậm chí còn cao hơn võ giả, bởi vì điều kiện tiên quyết trở thành một luyện dược sư, chính là trở thành một võ giả.
Hiện giờ Lâm Nhu chỉ đạt tới luyện thể kỳ, tuy rằng còn chưa đạt tới võ giả nên không thể chính thức chế dược, nhưng thiên phú thật tốt, ở trong một ít đại gia tộc những đệ tử từ nhỏ đã học tập nhận thức linh dược, hiểu biết dược tính dược lý, hơn nữa quen thuộc quá trình chế dược.
Nhưng trở thành một luyện dược sư rất tiêu tiền, ngoại trừ thảo dược tầm thường, linh dược nhất giai trụ cột nhất giá trị cũng xa xỉ, gia đình không khả năng gánh vác.
- Cha mẹ thu nhập không cao, còn phải nuôi ta cùng muội muội.
- Muội muội mỗi ngày đi công tác trong Đan Các, thời gian tu luyện rất ít, đem đại đa số tiền tài cung ứng cho ta tu luyện.
- Nếu không có đại ca lưu lại huân chương, hiện giờ gia đình không biết chán nản như thế nào.
- Nhưng hoàn cảnh như thế, còn có đám tiểu nhân ngấp nghé huân chương của đại ca.
- Ta phải thay đổi vận mệnh của cả nhà!
Trong lòng Lâm Tiêu nhủ thầm.
- Thế nào, không muốn ăn sao?
Lâm Nhu che mũi, nở nụ cười giảo hoạt hỏi.
- Dám chọc ghẹo nhị ca của muội!
Lâm Tiêu ra vẻ tức giận:
- Xem nhị ca làm sao giáo huấn muội đây!
- Hứ, muội không sợ huynh đâu, ai nha, khanh khách…không cho phép chọt lét, khanh khách…
Lâm Nhu cười vang mở cửa bỏ chạy.
- Nhìn xem sau này muội còn dám trêu chọc nhị ca nữa không!
Lâm Tiêu cười đóng cửa lại, hít sâu vài hơi, bắt đầu tu luyện.
- Mãnh Hổ quyền pháp thức thứ nhất – Hổ Thị Đam Đam!
- Thức thứ hai – Hổ Khiếu Sinh Phong!
Bên trong phòng truyền ra tiếng gầm, kình phong cường đại thổi quét, vô cùng uy mãnh.
Muốn trở thành một võ giả cường đại, ngoại trừ thiên phú cùng tư chất, siêng năng tu luyện cũng vô cùng trọng yếu.
- Hô hô…
Quyền phong gào thét, bất tri bất giác Lâm Tiêu hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện, quên mất hết thảy, quên cả thời gian trôi qua.
- Ách Hổ Phác Dương!
Hai tay hắn phần phật kình phong, tiếng rít gió như roi quất, phát ra thanh âm ba ba ù tai.
- Phanh!
Hai đấm vung tới, hai luồng không khí nổ tung, phát ra tiếng vang điếc tai.
- Không đúng, chiêu Ác Hổ Phác Dương uy lực căn bản không bằng lúc chiến đấu với Toản Địa Giáp ngay trong đồ thú tràng, nhất định có sơ sót.
Lâm Tiêu vừa khổ luyện vừa tìm kiếm lỗ hổng cùng sai lầm, chậm rãi đề cao.
- Nhị ca, ăn cơm đi!
Một thanh âm êm ái vang lên ngoài phòng, Lâm Nhu đẩy cửa hô lên.
- Nhị ca, huynh đã tu luyện hai canh giờ, đã sớm đói bụng rồi, mặc dù tu luyện trọng yếu, nhưng không có thể lực sẽ tổn thương thân thể!
Lâm Nhu tràn đầy quan tâm nói, trong lòng tràn ngập hi vọng.
- Hai canh giờ?
Lâm Tiêu ngạc nhiên hỏi.
Hắn đi ra ngoài, nhìn thức ăn tinh xảo đặt trên bàn, tuy đã khuya nhưng vẫn nóng hôi hổi.
Hắn lập tức bước tới ngồi xuống, ăn ngấu nghiến.
- Ca!
Đúng lúc này cửa nhà bị mở ra, chỉ thấy một đôi phu thê trung niên đi vào. Quần áo hai người có chút dơ bẩn, dính đầy dầu mỡ, sắc mặt mỏi mệt, mà trong tay phụ nữ trung niên cầm một chiếc rổ, bên trong có chút thịt, trứng cùng rau dưa.
- Cha mẹ.
Lâm Tiêu cùng Lâm Nhu lập tức đứng lên hô.
Phụ thân Lâm Vệ Quốc, mẫu thân Trần Phượng Lan.
Hai người kinh doanh một quán ăn nhỏ trên đường gần nhà, sinh ý bình thường, còn có thể sống qua ngày.
- Ha ha, ân, Tiêu nhi, tiểu Nhu, hai đứa sao trễ vậy mới ăn cơm.
Lâm Vệ Quốc lên tiếng nói, không nghĩ tới hai vợ chồng về trễ mà hai đứa con còn chưa ăn cơm xong.
- Vừa rồi nhị ca tu luyện quên thời gian nên ăn cơm trễ.
Lâm Nhu giải thích, nàng nhìn qua Lâm Tiêu, thoáng do dự, nhưng không đem chuyện xảy ra sáng nay nói ra.
Cha mẹ bận rộn cả ngày đã thật mệt mỏi, nếu không xảy ra chuyện gì cũng không cần nói ra làm cha mẹ thêm lo lắng.
- Tu luyện tuy quan trọng, nhưng thân thể cũng đừng mệt mỏi, sau này đừng ăn cơm trễ như vậy.
Lâm Vệ Quốc gật đầu, nhắc nhở một câu.
- Được rồi được rồi, Tiêu nhi tự có chừng mực.
Trần Phượng Lan cười nói, buông chiếc rổ trong tay, họ đã ăn cơm ở quán, thực vật mang về cho ngày mai sử dụng.
- Đã muộn rồi, hai đứa sớm tắm rửa nghỉ ngơi đi.
Lâm Vệ Quốc mở miệng nói.
- Dạ.
Lâm Tiêu cùng Lâm Nhu đồng thanh đáp.
Tắm rửa xong, quay về phòng của mình, Lâm Tiêu nằm trên giường hồi tưởng lại chuyện xảy ra hôm nay, hai tay siết chặt lại.
- Ta nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất trở thành chân võ giả, đến lúc đó tình huống trong nhà sẽ tốt hơn.
Tuy rằng cha mẹ không biểu hiện ra thái độ gì, nhưng áp lực trong lòng gia đình luôn cực lớn.
- Có lẽ phân thân yêu thú có thể mang tới cho ta vui mừng, đến lúc đó chỉ cần đặt vào dã ngoại, tìm được vài gốc linh dược sẽ phát tài rồi.
Lâm Tiêu nhắm mắt lại, trong lòng tràn ngập hi vọng.
Mấy ngày kế tiếp, Lâm Tiêu không đến huấn luyện quán mà nhờ Lâm Nhu đi xin phép nghỉ nửa tháng, ở lại trong nhà.
Trước khi phân thân yêu thú hoàn toàn khôi phục thả lại núi rừng, Lâm Tiêu lo lắng lưu nó một mình ở nhà, dù sao nếu bị chân võ giả cảm ứng được, đối với Lâm gia mà nói chính là tai họa ngập đầu.
Ở trong đình viện võ giả chăn nuôi một đầu yêu thú, hơn nữa trong nhà lại không có ai, không có một võ giả nào, một khi bại lộ chỉ sợ không cần chờ tới khi Võ Điện bình cách, huân chương của Lâm gia sẽ bị trực tiếp thủ tiêu.
Đây là một loại hành vi dị thường nguy hiểm, xem rẻ tính mạng người khác.
Trong nháy mắt năm ngày trôi qua, Lâm Tiêu ngoại trừ khắc khổ tu luyện, ăn cơm, cùng xế chiều đi đồ sát tràng công tác, thời gian còn lại hắn đều dùng trong việc tu luyện.
Mà lúc hắn đi công tác, trong lòng lo lắng về Toản Địa Giáp nên hắn tranh thủ dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành nhiệm vụ, vội vàng trở về, mỗi ngày chỉ dùng chưa đầy hai canh giờ rời khỏi nhà.
Tu luyện với cường độ cao như vậy, làm một ngày khổ công của hắn tương đương ba bốn ngày tu luyện của người khác.