Võ Đạo Đại Tông Sư

Chương 67: 67: Giang Hoành Diễn Trò




Hai đợt tỷ thí hôm qua, sáu mươi tên đệ tử dự thi, có vài tên bị thương nặng không thể tiếp tục tham dự tỷ thí và vài tên tự biết không thể tấn chức vòng tiếp theo, lúc này chỉ còn lại là tám người.



Tỷ thí hôm nay vẫn là hai người đối đầu nhau, đối thủ quyết định do rút thăm.



Điều khác biệt là từng người đi đến trước mặt Tài Quyết trưởng lão rút thăm.



Khi Lâm Huyền và Lăng Vân tới gần, ánh mắt của Lăng Vân trở nên sắc bén.



Trận đánh hôm qua vẫn rõ ràng trước mặt hắn, hiện tại hắn ước gì có thể ra tay chém giết Lâm Huyền.



Lâm Huyền hơi kỳ quái, tuy rằng thương thế Hổ Mập gây ra với Lăng Vân hôm qua không nguy hiểm đến tánh mạng nhưng cũng tổn thương đến mệnh của nam nhân, Lăng Vân rất khó khôi phục như lúc ban đầu trong vòng một ngày.



Nhìn dáng vẻ hiện tại của Lăng Vân, dường như đã không còn đáng ngại.



“Xem ra hắn đã sử lụng linh đan trị thương nào đó.



”“Đổi linh đan trong tông môn cần rất nhiều điểm tích lũy, hôm qua Mạn sư tỷ nói trước khi Lăng Vân tiến vào trưởng lão mật thất Thanh Long Đường, thương thế đã không còn trở ngại, xem ra Khang Đông trưởng lão đã cho hắn đan được.



”“Vì mượn sức Lăng Vân đối phó ta, Khang Đông trưởng lão ra tay thật hào phóng.



”Đều nói minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, kẻ địch đã rõ ràng, Lâm Huyền cũng không kiêng dè.





Ngày hôm nay, hắn muốn giải quyết Lăng Vân, sau đó lại đi giải quyết Khang Đông.



Đối với kẻ địch, Lâm Huyền chưa bao giờ có ý xót thương.



Lăng Vân rút thăm được thẻ Mậu.



Hắn nhìn thoáng qua thẻ trong tay Lâm Huyền: Giáp.





Giáp Ất Bính Đinh chọn ra một người thắng, Kỷ Cảnh Tân Nhâm lại chọn ra một người thắng.



Lăng Vân cười gằn: “Cho ngươi nhảy nhót thêm một lúc nữa.



”Lâm Huyền đối chọi gay gắt: “Trả những lời này lại cho ngươi.



”“Đúng rồi, trước khi chúng ta giao thủ, tốt nhất ngươi báo cho lão già Khang Đông kia, muốn trút giận cho tôn tử thì tự mình tới tìm ta, muốn dùng chơi trò mượn đao giết người thì cứ chờ ta đi tìm hắn!”Lăng Vân nghiến răng: “Lâm Huyền, ta xem ngươi có thể cuồng vọng đến khi nào, ta nói thật cho ngươi biết, đợi đến khi chúng ta giao thủ chính là lúc ta giết chết ngươi, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi!”Lâm Huyền yên lặng trả lời: “Nhớ kỹ nói cho hắn trước khi chúng ta giao chiến, bằng không ta sợ hắn không có cơ hội nghe được từ trong miệng ngươi.



”Ngụ ý, đợi đến khi giao chiến, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay với Lăng Vân!Tám người chia tổ xong, Lâm Huyền rút thăm được giáp, là người thứ nhất lên sân khấu.




Đấu với hắn là đệ tử ngoại môn rút được thăm Ất.



Tên đệ tử ngoại môn này lớn hơn Lâm Huyền chừng bốn năm tuổi, cảnh giới giống với Lâm Huyền, đều là Luyện Thể tầng tám.





Sau khi đi lên lôi đài, hắn ôm quyền thi lễ với Lâm Huyền“Tại hạ Giang Hoành!”“Lâm Huyền!”Giang Hoành đương nhiên biết rõ đối phương gọi Lâm Huyền, hắn nhìn biểu hiện hôm qua của Lâm Huyền ở trong mắt.



Với thực lực của hắn, mặc dù không hô mưa gọi gió ở ngoại môn như Lăng Vân nhưng cũng xem như là một phương cao thủ, chỉ cần không đụng tới Thất Kiệt ngoại môn, hắn đều có thực lực đánh một trận.



Lần đấu võ này, thấy Lăng Vân tham gia, hắn không ngừng kêu khổ, không thể lấy được quán quân rồi.



Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới, lần đấu võ này còn có một con ngựa ô.



Lâm Huyền!Hôm qua nhìn thấy Lâm Huyền thoải mái đánh bại tiểu ma nữ, một quyền đánh lui Lăng Vân, Giang Hoàng vội vàng tìm người nghe ngóng nội tình của Lâm Huyền.



Càng nghe càng sợ hãi, đan thuật của Lâm Huyền không những chiến thắng tiểu ma nữ mà còn khiến Đặng trưởng lão khen không dứt miệng.



Khôi Lôi Tháp ở ngoại môn, đến nay hắn chỉ có thể leo lên tầng tám!Thế nhưng Lâm Huyền thì sao, ngay trong khảo hạch nhập môn đã xông thẳng mười tầng!Đây là sự chênh lệch như thế nào?Hơn nữa mọi người đều nhìn thấy tốc độ tăng cảnh giới của Lâm Huyền trong nửa tháng qua, Giang Hoàng cho rằng mình đã gặp Lăng Phong thứ hai.




Không! So với Lăng Phong, tốc độ tiến bộ của Lâm Huyền càng kinh người, thậm chí là kinh khủng hơn!Lúc rút thăm, hắn vẫn luôn yên lặng cầu nguyện trong lòng, tuyệt đối không được rút trúng Lâm Huyền, dù có rút được Lăng Vân cũng không sao.



Nhưng dường như ông trời cố ý trêu đùa hắn, hắn rút thăm được thẻ Ất, mà Lâm Huyền thì lại rút thăm được thẻ Giáp.



Trận đầu đấu võ ngày thứ hai là hắn đấu với Lâm Huyền!Nhìn sắc mặt yên lặng, không có một ti căng thẳng của Lâm Huyền, hồng trái tim Giang Hoành nhảy lên thình thịch.





Hắn cảm giác hai chân mình như nhũn ra, nếu không phải nhận thua ngay tại chỗ rất mất mặt, hắn đã giơ tay tỏ ý với Tài Quyết trưởng lão rồi.



Nhìn sắc mặt thay đổi liên tục, đủ loại cảm xúc chua cay mặn đắng của Giang Hoành, Lâm Huyền mở miệng.



“Thân thể ngươi không thoải mái?”Giang Hoành suýt nữa đã bẩ khóc, đánh với ngươi, ai cũng không thoải mái có được không.



Hết cách rồi, hắn ôm ý tưởng thử một chút, thấp giọng hỏi.



“Lâm Huyền huynh đệ, có thể thương lượng với ngươi không?”“Hả?”“Cái kia! Ngươi có thể ra tay nhẹ một chút không, chúng ta tùy tiện đánh lên mấy chiêu thôi.



”Lâm Huyền dở khóc dở cười, hắn không nghĩ tới đối phương lại đã đưa ra yêu cầu như vậy.



Giang Hoành cũng cảm thấy ngượng ngùng, thân là võ giả lại đi cầu xin người khác nhường, đúng là không hợp với thân phận.



Nhưng hắn cũng không muốn thua thê thảm như đối thủ trận đầu của Lâm Huyền ngày hôm qua, nghe nói không chỉ bị đánh ngất đi, lúc bị người khiêng xuống mới phát hiện còn ị ra phân.



“Chắc chắn ta không phải là đối thủ của Lâm Huyền huynh đệ, ngươi giữ lại chút mặt mũi cho huynh đệ ta được không! ”Lâm Huyền khẽ gật đầu, nếu như Giang Hoành đã ăn nói khép nép cầu xin hắn như thế, hắn cũng không tiện giẫm lên mặt mũi của người ta.



Lâm Huyền sảng khoái đáp ứng.



“Được! Coi như là luận bàn, tùy tiện so mấy chiêu.




”Trong lòng Giang Hoành vô cùng mừng rỡ, hắn không nghĩ tới Lâm Huyền lại dễ nói chuyện như vậy.



Hắn lập tức bày ra tư thế chiến đấu, trong lòng suy nghĩ, trong chốc lát mình thua như thế nào mới không bị người khác phát hiện là bản thân cố ý.





Lâm Huyền cũng bày ra tư thế chiến đấu, hắn không sử dụng toàn bộ thực lực mà áp chế lực lượng ở tám trăm cân, cũng chính lực lượng của võ giả Luyện Thể tầng tám bình thường.



“Mời!”“Mời!”Hai người đồng thời ra tay, bóng quyền giao thoa.



Song quyền va chạm, sắc mặt Giang Hoành lập tức trở nên xấu xí như bị táo bón.



Hắn có thể nhìn ra Lâm Huyền đã nương tay, bằng không với lực lượng nghiền ép Lăng Vân xuống thế hạ phong hôm qua, hắn đã bị đánh bay xuống võ đài rồi.



Lực lượng hắn đánh ra là tám trăm cân, Lâm Huyền cũng đánh ra tám trăm cân.



Nhưng lực lượng như nhau, thân thể Lâm Huyền lại không hề chuyển động, thậm chí còn không run rẩy.



Nắm đấm của Giang Hoành lại run lên!Lâm Huyền áp chế thực lực của mình nhưng hắn quên mất, hắn tu luyện Thần Đạo công pháp hoàn mỹ vô khuyết, trên trời dưới đất không tìm ra cuốn công pháp thứ hai có thể sánh bằng.



Thần Đạo công pháp rèn luyện cơ thể hắn vượt xa người cùng cảnh giới.



Da thịt của hắn có thể chống đỡ lưỡi đao luyện chế, xương cốt đỡ được bia đá nghìn cân, nắm đấm của Giang Hoành đánh lên người hắn chẳng có cảm giác gì.



Lâm Huyền đánh xong một quyền, lập tức đón quyền thứ hai, Giang Hoành cũng vội vàng tung ra quyền thứ hai.



Đau đớn kịch liệt truyền tới từ nắm tay khiến Giang Hoành suýt nữa đã bật khóc.



Không phải đã nói để cho ta thua có mặt mũi rồi à, cứ đánh tiếp thế này, ta vừa khóc vừa xuống đài mất!.