Buổi chiều trên bến thuyền
" A Đế sư huynh muội đi đây, huynh rảnh thì đến tìm muội nhé.." Phi Tuyết Ninh chào tạm biệt A Đế rồi lên thuyền cùng Thiết Quân Hạo.
A Đế trông theo hướng con thuyền dần xa rồi quay lưng tiến nhanh về phía ghế gỗ gần cây cổ thụ to phía sau. Tại đó có hai người một nam một nữ hình như đã đứng đó từ trước nhưng họ không muốn lộ diện. " Ông bà chủ " A Đế cúi đầu kính cẩn chào
" Um..!! Tiểu Ninh về Thiết gia rồi à.." Người phụ nữ lên tiếng
" Dạ bà chủ " A Đế thưa.
Hai người đó nhìn nhau một cái rồi gật đầu đứng dậy bỏ đi ngay sau đó.
[...]
Tại Thiết Gia
" Không biết hai người họ khi nào mới về đến, đã 3 ngày rồi không thấy tin tức gì của Quân Hạo "
Thiết Siêu vừa cho người chuẩn bị nghênh đó chu tất, vừa đứng ngồi không yên lo cho hàng tung đứa con trai cưng của ông. Cao Mẫn đứng cạnh cũng lắc đầu. Ông già bao năm vẫn không thay đổi, tính hay lo lắng đủ điều. Bà đã khuyên là Quân Hạo có thể tự lo rồi, mà ông vẫn không yên lòng.
Cao Mẫn đứng dậy rót ít trà cho Thiết Siêu. Bà dặn dò hạ nhân làm chút điểm tâm nhẹ thì nghe ngoài cửa có tiếng chào của mọi người.
" Nhị Thiếu Gia đã về "
Vừa nghe xong Thiết Siêu vội đứng dậy đi ra phía cửa. Cao Mẫn cũng vui mừng đi theo sau. Bà cũng muốn xem xem người phụ nữ như thế nào mà có bản lĩnh làm nhị thiếu gia nhà họ Thiết phải hạ mình đến nơi đón về.
Phi Tuyết Ninh từ lúc lên tàu đến giờ không nói thêm lời nào, Thiết Quân Hạo cũng không muốn làm khó cô, anh chỉ nắm chặt tay cô bé, dùng hơi ấm của mình truyền đến trái tim lạnh lẽo của cô cho cô chút ấm áp và can đảm. --
" Quân Hạo con về rồi đấy à .."
Thiết Siêu vui mừng tiến ra, Cao Mẫn dịu dàng đi phía sau.
-" Dạ vâng ..Ba, Dì Mẫn đây là Tiểu Ninh vợ tương lai của con.."
Câu nói khẳng định chủ quyền.
Phi Tuyết Ninh nhìn hai người trước mặt vẻ mặt họ rất ôn hòa và thân thiện khiến cô không có tí áp lực gì. Cô gật đầu cúi chào lễ phép.
Cao Mẫn nhìn lướt qua cô, bà cũng chưa đoán được cô bé này là người như thế nào, cô quá khép kín bản thân nên không lộ ra được gì.
" Mọi người vào nhà đi, tôi có chuẩn bị ít bánh ngọt, vào nhanh chúng ta nghĩ ngơi cùng thưởng thức nào.." Cao Mẩn lên tiếng.
Thiết Quân Hạo gật đầu nắm tay Tiểu Ninh đi vào nhà. Thế là đã về cùng nhà rồi đấy nhé .. hihi. Anh đã tiến thêm một bước để nhanh đón dâu.
---
Buổi tối cả nhà vui vẻ trò chuyện. Tiểu Ninh được mọi người trong Thiết Gia chú ý. Lúc đầu cô cũng hơi mất tự nhiên, nhưng mọi người quá nhiệt tình đối đãi, nên Tiểu Ninh cũng hòa vào, cô cũng đáp trả những câu hỏi đơn giản.
Đúng người của gia tộc lớn có khác. Thiết Siêu và Cao Mẫn không hỏi quá sâu về nhiều việc. Nếu muốn Quân Hạo sẽ tự nói cho họ biết không nên quá tra xét mới là cách tốt nhất.
Đặc biệt là mấy cô người hầu :
" Ôi..!!! Xem vẻ mặt dịu dàng chưa từng có của nhị thiếu gia đối với cô gái đó kìa, tôi chưa từng thấy vẻ mặt này của cậu ấy bao giờ.."
Một cô người hầu khác lên tiếng :
" Ôi..!! tôi ganh tị chết mất, họ thật đẹp đôi, cô bé trong như thiên thần vậy .."
---
Phi Tuyết Ninh sau buổi tối quay về căn phòng dành riêng cho mình trong toà biệt thự của Thiết Gia. Cô đứng nhìn ra phía ngoài cửa sổ tay cầm cái túi thơm thêu hình mèo rất đáng yêu.Đột nhiên Tuyết Ninh đang suy tư thì có một cách tay từ phía sau lưng luồn qua eo cô, ôm cô vào lòng. Thiết Quân Hạo tựa đầu lên vai cô ngắm cảnh đêm nhìn ra cảng biển phía ngoài cửa sổ. Cảnh đêm long lanh lấp lánh ánh đèm khuya.
" Thiết Quân Hạo...!!! "
Giọng Phi Tuyết Ninh chưa bao giờ nhẹ nhàng đến như vậy. Cô nhìn anh khiến ai kia căn cứng sống lưng hồi hợp vô cùng. Chân mày Thiết Quân Hạo giựt giựt do chưa từng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc này của cô bao giờ..
" Có chuyện gì em nói đi.."
" Tại sao lại đối xử tốt với em như vậy ..? " Phi Tuyết Ninh hỏi.
Thiết Quân Hạo mĩm cười nhẹ nhàng có chút thở phào nhẹ nhõm , anh còn sợ cô bé này đổi ý chứ, lúc đó không biết anh phải làm sao nữa, cũng may cũng may là không phải :
" Vì em cứu anh, anh muốn lấy thân đền đáp, em thấy hợp lý không ? "
"..."
Lần đầu cô nghiêm túc mà tên lưu manh nào đó lại thích trêu chọc cô. Đúng là quá ngốc nghếch mới đi trao đổi tâm tình với hạng người này.
" Tránh ra không muốn nói nữa ..!! Em muốn đi ngủ, anh về phòng đi.."
-" Đùa tí thôi mà đã giận rồi à, đây là phòng anh, anh về đâu nữa.."
-" Đúng vô loại, còn vài ngày nữa em mới đủ tuổi thôi đó, đừng có mà làm bừa em sẽ đi báo cảnh sát.."
Thiết Quân Hạo nghe xong ôm cô vào lòng cười to không ngậm được mồm.
" Được .. Được.. xem như anh sợ em, sợ em báo cảnh sát vợ yêu à..Anh sẽ về phòng được chưa .."
Phi Tuyết Ninh mới tạm hài lòng, nhìn tên nào đó bước ra cửa mà nét mặt đầy lưu luyến. Tới phía cửa Thiết Quân Hạo vịnh một tay vào cửa nhưng chưa bước ra, anh quay lại buông một lời :
" Anh cũng không biết từ khi nào em lại quan trọng với anh như vậy, nhưng anh biết bây giờ vào cho đến mãi mãi sau này, em là người Thiết Quân Hạo này yêu thương nhất. Tiểu Ninh anh rất yêu em ..."
Phi Tuyết Ninh nhìn ánh mắt chân thành của anh khi đối mặt với cô. Tim cô đập nhanh vô cùng, cô tiến lại gần anh, vòng tay qua cổ trao anh một nụ hôn thật ngọt ngào. Thiết Quân Hạo vui mừng như muốn nhảy múa tại lúc nào. Lần đầu cô chủ động hôn anh.
" Em thật sự thích anh rồi .." Cô nói nhỏ bên tai anh.
Sau đó cô đưa vào tay ai đó cái túi thơm con mèo, rồi mở cửa đạp một phát Thiết Quân Hạo chưa kịp tỉnh táo với pha tỏ tình lúc nãy thì đã bị bay thẳng ra ngoài cửa. Anh chưa kịp hoàn hồn để phản ứng.
" Rầm " cửa đóng thật mạnh
" Phi Tuyết Ninh ...!!!!!! " Quân Hạo gầm lên
Anh có tí tức giận vì hành động của cô, nhưng nghĩ lại lời cô nói và túi thơm trong tay lòng bỗng ấm áp. Thiết Quân Hạo đứng chóng hai tay lắc đầu bất lực rồi lại mĩm cười.
Sau đó có một tên điên vừa đi vừa không nhìn đường cứ cười mãi cho đến phòng mình.
--Tuyết Ninh sau khi đóng cửa lại, cô thở một hơi thật dài giống như mới thoát được nạn lớn vậy. Không ngờ tỏ tình đáng sợ vậy. Trò này trẻ nhỏ như cô không nên thử mới đúng.
" Hồi hộp quá đi..!!! Ôi...!!! Lần đầu làm chuyện đại sự, ngại chết đi được, người ta còn nhỏ thế này, mặt cũng không chai lì như ai kia, đúng là có lời khen ngợi cái mặt chai ấy "
Chắc là cả đêm nay hay người đó không ngủ được rồi. Người thì cầm túi thơm cười mãi, người thì hồi hộp suy nghĩ đủ kiểu.