Vô Cương

Chương 11: Cô Có Bệnh, Tôi Có Thể Chữa!




Ầm!

Bên trong cả căn phòng bỗng nhiên giống như nổi lên một trận bão mạnh!

Cái bàn ăn bằng gỗ tử đàn kiên cố đó trực tiếp bị khuấy vỡ nát!

Chén dĩa trên bàn trong chớp mắt cũng theo đó mà vỡ thành các mảnh vụn!

Nước canh rơi vãi đầy mặt đất!

Mấy người có mặt ở đó đều hoảng sợ đứng dậy, mỗi người với vẻ mặt kinh hãi vận công tự bảo vệ mình.

Mặt của Tạ Thiên Vũ thì giống như bị một chiếc tàu hỏa chạy với tốc độ cao đâm phải vậy, hắn bị đánh bay ra ngay tại trận, va đập vào bức tường rất mạnh.

Ầm ầm một tiếng!

Bức tường dày đặc cứng chắc trực tiếp bị vỡ ra một cái lỗ lớn hình người, Tạ Thiên Vũ bị đánh vào một căn phòng khác, cũng may mà phòng đó không có người, nếu không chắc chắn sẽ bị hốt hoảng.

Hiện trường một vùng tĩnh mịch.

Tất cả mọi người đều nhìn Sở Vũ với vẻ sợ hãi, nói chính xác hơn là nhìn con chim sẻ bay về đậu trên vai Sở Vũ.

Biểu cảm trên mặt họ rất hay ho, cứ như nhìn thấy ma vậy.

Đây đúng là một con chim sẻ có linh tính?

Vừa nãy con chim này không phải xông đến họ, chỉ là gió bão nổi lên từ khí thế bùng phát ra đều khiến họ có cảm giác khó chống đỡ.

Tạ Thiên Vũ đứng mũi chịu sào đó… sẽ có cảm giác gì?

Chắc sẽ không bị đánh chết rồi chứ?

Ngay cả Sở Vũ cũng nhếch khóe miệng, trong lòng nói tên gián điệp này ra tay thật ác.

Nhưng lời này nếu để tên gián điệp nghe thấy thì chắc chắc không vui: Anh ra tay còn ác hơn cả tôi!

Tất cả mọi người trong câu lạc bộ đều bị kinh động, nhanh chóng tụ tập về phía này.

Tạ Thiên Vũ bị đánh đến giữa căn phòng kế bên, cả nửa ngày vẫn chưa có động tĩnh.

Tên thanh niên quầng mắt đen, người thanh niên điềm tĩnh hai tám hai chín tuổi đều ngẩn ngơ ngay ở đó.

Tên thanh niên quầng mắt đen hít một hơi lạnh nhìn Sở Vũ, trong ánh mắt có mấy phần kiêng dè, trầm giọng nói: “Anh quá đáng rồi đó!”

Người thanh niên điềm tĩnh hai tám hai chín tuổi cũng lạnh lùng nhìn Sở Vũ, trong mắt tràn đầy lòng thù địch.

Lúc này, bên ngoài có không ít người đi vào, vừa nhìn tình hình trong phòng thì toàn bộ đều có chút ngớ ra.

Ông chủ của câu lạc bộ tư nhân là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, thân hình có hơi gầy, để một bộ râu hình chữ bát, nhìn có vẻ rất nhã nhặn.

Ông ta nhìn Sở Vũ, trầm giọng nói: “Anh bạn, cậu có chút quá đáng rồi đấy?”

Sở Vũ nhìn người trung niên này một cái: “Ông là?”

“Tôi là chủ ở đây.” Người trung niên nói nhẹ nhàng.

Những người quen ông ta đều biết, người trung niên này có bối cảnh và thực lực cực lớn ở thành Yến Kinh, bản thân cũng có thân thủ khá giỏi.

Quan trọng nhất là ông ta không phải là một người có tính khí tốt!

Nhưng năng lực phân biệt của người này cực cao, rất thông minh. Ông ta rất rõ nên dùng thái độ gì để đối đãi với những người khác nhau.

Dám đối đầu trực diện với Tạ Thiên Vũ, hơn nữa còn dám ra tay trắng trợn, đánh hắn bị thương thì tuyệt đối không phải người bình thường!

“Xin lỗi, tất cả vật dụng hư hỏng ở đây…” Trên mặt Sở Vũ lộ ra nụ cười mỉm.

Sự bực tức trong lòng người trung niên cũng ít nhiều đã giảm bớt một chút, trong lòng nghĩ người này cũng coi như có chút tố chất.

“Đều do Tạ Thiên Vũ bồi thường nhé.” Sở Vũ nói.

Trong phòng im ắng, tất cả mọi người đều ngẩn tò te nhìn Sở Vũ.

Người trung niên cũng ngẩn ra, cả người đều thể hiện trạng thái không thể tin được. Nếu không phải lòng dạ ông ta đủ sâu xa thì thật sự sẽ không nhịn nỗi mà hỏi một câu: Cậu còn biết xấu hổ không?

Cậu đánh người ta dở chết rồi lại bảo người ta đến bồi thường cho tổn thất ở đây?

“Có thể hỏi một chút về lai lịch của anh bạn không? Tôi thấy cậu lạ mặt.” Người trung niên hít sâu một hơi, cố nén sự tức giận trong lòng, hạ thấp giọng hỏi.

“Đừng tìm phiền phức cho mình.” Sở Vũ nhìn người trung niên một cái, sau đó lạnh lùng nói: “Tạ Thiên Vũ, mau cút ra tự nói với ông chủ này, tổn thất ở đây cậu sẽ bồi thường. Đừng ở đó giả chết, nếu không tôi bảo tên gián điệp ị vào mồm cậu đấy.”

Mọi người có mặt ở đó đều không nói nên lời.

Tên gián điệp lại không vừa ý: “Anh nói gì vậy chứ? Mặt tên đó hiện giờ giống như hiện trường tai nạn xe cộ vậy, bẩn chết được? Anh bảo tôi ị lên trên đó? Có mất mặt không hả?”

“…” - Mọi người hoàn toàn ngã ngửa, sắp xỉu luôn rồi.

Con chim sẻ thành tinh này quả thực là muốn lên trời à! Cái mồm đó đã độc địa quá mức rồi.

Tiểu Nguyệt trước nay tâm tình phẳng lặng giờ phút này cũng có biểu cảm dở khóc dở cười, trong lòng nghĩ con chim này quá thất đức rồi.

“Sở Vũ… tao chưa xong với mày!” Lúc này, Tạ Thiên Vũ chui ra từ cái lỗ trên tường, cả người vô cùng thảm hại nhưng trên người lại tỏa ra sát khí kinh thiên.

Mọi người thấy hắn đều ngạc nhiên, nửa bên mặt của Tạ Thiên Vũ đã sưng vù lên, giống như cái bánh bao vậy, thậm chí mắt cũng không thấy nữa rồi, một dòng máu tươi chảy xuống từ khóe mắt.

Nửa bên mặt khác cũng có sưng một ít. Trong con mắt còn lại tỏa ra tia lạnh đáng sợ.

“Đánh hắn!” Sở Vũ nói nhẹ.

“Khoan đã…” Người trung niên mở miệng chậm rồi.

Trong căn phòng lại bị một luồng gió bão tàn phá lần nữa, sắc mặt mọi người đều trắng bệch lùi lại phía sau.

Trong đám người đó cũng chỉ có mấy người có thể giữ vững thân hình của mình, nhưng sắc mặt cũng đều rất khó coi.

Phịch!

Tạ Thiên Vũ bị đánh bay lần nữa, xuôi theo cái lỗ đó lại bay vào căn phòng kế bên.

“Tiểu tử, có phải cậu cảm thấy câu lạc bộ Phi Long này của ta là nơi cậu có thể chà đạp?” Người trung niên cuối cùng nổi giận rồi, ông ta lạnh lùng nhìn Sở Vũ, trong mắt tựa như đang ẩn chứa một ngọn núi lửa có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

Tiểu Nguyệt đột nhiên ở bên đó lên tiếng: “Ông chủ Long, anh ta là người của Bắc Địa Sở Gia, chuyện này là ân oán cá nhân.”

“Bắc Địa Sở Gia?”

Ánh mắt những người có mặt ở đó đều hơi sợ hãi, lúc nhìn về phía Sở Vũ lần nữa thì đều trở nên nghiêm trọng rất nhiều.

Sở Vũ ít nhiều có chút hơi bất ngờ nhìn thiếu nữ xinh đẹp đó một cái, không biết cô ấy tại sao lại muốn nói giúp mình.

Người trung niên hít sâu một hơi, nói: “Cho dù là Bắc Địa Sở Gia, làm việc cũng phải nói lý, ân oán cá nhân của họ ta mặc kệ, nhưng làm loạn ở chỗ ta thì rõ ràng là không xem ta ra gì!”

“Ta nói rồi, tất cả tổn thất ở đây Tạ Thiên Vũ sẽ bồi thường cho ông.” Sở Vũ nói rồi, hét lên về phía căn phòng kế bên: “Tạ Thiên Vũ, mày nói có phải không?”

“Phải con khỉ…” Bên đó truyền đến một giọng nói yếu ớt.

“Xem ra vẫn chưa được giáo huấn.” Sở Vũ tìm kiếm xung quanh, đồ đạc trong phòng này gần như đều bị khí tức bùng phát vừa nãy của tên gián điệp làm vỡ nát hết rồi, nhưng phòng kế bên thì vẫn còn nguyên vẹn.

Sở Vũ xuôi theo cái lỗ đó đi vào, tiện tay mở đèn lên, nhìn một chút rồi lấy từ trên giá trưng bày một bình hoa lớn cao hơn hai thước.

Nhìn Tạ Thiên Vũ một cái, nghiêng đầu giáo huấn tên gián điệp trên vai: “Sao cả hai lần mày đều đánh cùng một bên vậy? Không biết tao có chứng cưỡng chế à? Những thứ không đối xứng thì tao thấy chướng mắt.”

Sở Vũ nói rồi đi đến trước mặt Tạ Thiên Vũ, nhấc bình hoa sứ nặng trịch trong tay lên.

“Mày… mày muốn làm gì?” Tạ Thiên Vũ đang nằm ở đó nhìn Sở Vũ với vẻ mặt sợ hãi.

“Tao đến giúp mày đối xứng một chút.” Sở Vũ nói.

Người trung niên đi theo sau cũng vẻ mặt kinh hãi, nói lớn: “Cậu… cậu đừng ra tay!”

Tạ Thiên Vũ sắp khóc rồi, trong lòng nói ông mau ngăn tên điên này lại! Còn ở đó nói cái khỉ gì nữa?

Những người khác, Đổng Thành Chủ, Lục Phong… các người sao không ra tay ngăn hắn lại?

Còn cả Tiểu Nguyệt, thường ngày tôi đối với cô chưa đủ tốt sao? Tại sao không ra tay?

Tạ Thiên Vũ cứ như một người đàn bà oán hận vậy, trong lòng tràn đầy ai oán, đối với Sở Vũ cũng hận đến cực điểm.

Trước đây tuy hắn liên tiếp hai lần muốn giết Sở Vũ, nhưng đó chẳng qua là vì Sở Vũ chặn đường của hắn mà thôi.

Nhưng hiện giờ, hắn đối với Sở Vũ thật sự là hận thấu xương rồi.

Nghĩ thôi cũng biết, sau ngày mai chuyện này sẽ truyền khắp cả thành Yến Kinh.

Hắn sẽ mất hết danh tiếng!

Sở Vũ… tao nhất định sẽ không tha cho mày! Tạ Thiên Vũ nghiến răng thề trong lòng.

Sở Vũ nhấc bình hoa sứ cao hơn hai thước trong tay lên, nhìn có vẻ hơi tốn sức, thậm chí khiến người khác lo lắng cái bình hoa nặng mấy chục cân đó sẽ rớt lên đầu bản thân hắn.

Người trung niên vừa muốn ra tay ngăn chặn, tên gián điệp liếc mắt nhìn ông ta một cái, người trung niên lập tức dừng bước.

Con chim này… còn đáng sợ hơn người này rất nhiều!

Ngay sau đó, Sở Vũ ném mạnh bình hoa trong tay xuống, đập mạnh vào đầu của Tạ Thiên Vũ.

Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh!

Ra tay thật độc ác mà!

Đổng Thành Chủ quầng mắt đen và thanh niên Lục Phong hai tám hai chín tuổi muốn lên trước ngăn chặn, trên người tên gián điệp trên vai Sở Vũ bỗng nhiên bùng phát ra một luồng khí tức đáng sợ.

Hai người lập tức sắc mặt trắng bệch lùi lại mấy bước.

Bịch!

Rầm!

Bình hoa vừa chắc vừa nặng trịch đó đập mạnh vào đầu của Tạ Thiên Vũ.

Bình hoa vỡ tan, Tạ Thiên Vũ lập tức vỡ đầu chảy máu!

Nhìn lại khuôn mặt heo đó đã không còn ra hình dáng người nữa rồi, quả nhiên là mẹ hắn đến cũng không thể nhận ra hắn.

Tạ Thiên Vũ cho dù tu vi rất cao, thân xác vô cùng vững chắc nhưng liên tục chịu đả kích trầm trọng nên cuối cùng không chịu nỗi nữa, hai mắt trợn lên rồi ngất đi.

“Không phải người cảnh giới cao thì thân xác vô cùng vững chắc à, sao lại không chịu được bị đập thế?” Sở Vũ lẩm bẩm một mình ở đó, vẻ mặt nghi hoặc.

“Quá yếu rồi!” Tên gián điệp châm biếm.

Những người đi cùng khác đều muốn sụp đổ luôn rồi!

Đổi lại là mày nằm ở đó, cái bình này đều có thể đập chết mày, đầu cũng có thể đập nát luôn! Trong lòng mọi người nghĩ.

Tiểu Nguyệt nhìn Sở Vũ, mở miệng nói: “Trước đây hắn liên tiếp hai lần muốn giết anh, anh đối với hắn như vậy cũng không tính là quá đáng.”

Mọi người ở đó đều hơi ngớ ra, đặc biệt là mấy người vừa nãy ở cùng Tạ Thiên Vũ, Đổng Thành Chủ, Lục Phong, còn có cả cô gái xinh đẹp đó, tất cả đều câm nín nhìn Tiểu Nguyệt, trong lòng nghĩ nha đầu này điên rồi hay là ngốc vậy? Việc này mà cũng nói trước mặt mọi người?

Tiểu Nguyệt lại mặc kệ người khác nhìn cô ra sao, tự nói: “Nhưng mà nếu anh giết hắn rồi thì đối với anh cũng không có lợi ích gì cả.”

Sở Vũ nhìn cô ấy: “Vậy cô nói phải làm thế nào?”

“Chi bằng cứ tính như vậy đi.” Tiểu Nguyệt nói nghiêm túc.

Cứ tính như vậy ư?

Tất cả mọi người đều có vẻ mặt không nói nên lời, âm thầm nói trong lòng: cho dù Sở Vũ chịu thì e rằng Tạ Thiên Vũ cũng sẽ không đồng ý đâu?

Sở Vũ nhíu mày nhìn Tiểu Nguyệt một hồi: “Cô là đang thay hắn cầu xin?”

Tiểu Nguyệt nhìn Sở Vũ một cái: “Tôi là đang muốn tốt cho anh.”

“Nha đầu này chắc chắn là thích anh rồi, thấy anh đẹp trai đó!” Tên gián điệp nói.

Trước đó tên gián điệp bị Sở Vũ trừng trị nên sợ rồi, cảnh ngộ đó nó không dám nhớ lại, vì vậy hôm nay ra sức nịnh hót.

Trong đôi mắt cực xinh đẹp đó của Tiểu Nguyệt lóe lên một sự tức giận.

Nhưng cái miệng thối của tên gián điệp cô cũng đã biết rồi, cô biết rằng cái mỏ chim của nó sẽ không nói ra được lời gì tốt đẹp.

Chỉ đành giả vờ không nghe thấy.

“Cô có bệnh à?” Sở Vũ nhìn Tiểu Nguyệt, hơi nhíu mày.

“Anh có thuốc không?” Tiểu Nguyệt mặt không chút biểu cảm nhìn Sở Vũ.

Mọi người lại không nói nên lời, trong lòng nghĩ tên công tử Sở gia chưa từng gặp mặt này cũng đúng là thứ cực phẩm.

Gặp ai cũng hận à!

Đúng là chim nào thì có chủ nhân nấy.

Rồi thì thiếu nữ tuyệt sắc khuynh thành này nhìn có vẻ dịu dàng ít nói, thì ra cũng là thứ cực phẩm như vậy.

Mọi người bỗng nhiên có cảm giác Tiểu Nguyệt và Sở Vũ rất xứng đôi…

Lúc này, Sở Vũ lại nói một câu: “Đi theo tôi, tôi có thể chữa.”

Nói xong, Sở Vũ không thèm nhìn Tạ Thiên Vũ nằm trên đất thêm cái nào, quay người bỏ đi.

Mấy người cùng ăn cơm với Tạ Thiên Vũ do dự một chút, không ai tiến lên trước ngăn lại.

Họ không sợ Sở Vũ, trên người Sở Vũ không có chút năng lượng chập chờn nào. Vừa nãy lúc nhấc bình hoa đó lên nhìn cũng rất phí sức, vừa nhìn thì biết là một phế nhân không thể tu luyện.

Mấu chốt là con chim gián điệp đó quá đáng sợ rồi!

Chỉ luồng khí thế tỏa ra trên người nó thì đã khiến người ta hoàn toàn không dám tiếp cận, nếu không phải mồm miệng quá độc địa thì con chim đó tuyệt đối có khí phách tông sư!

Nhưng mà điều khiến tất cả mọi người đều không ngờ đến là Tiểu Nguyệt tựa như nữ thần đó sau khi do dự một chút thì thật sự đi theo Sở Vũ rồi.

Kinh ngạc đến há hốc.