Vô Cùng Mập Vô Cùng Gầy

Vô Cùng Mập Vô Cùng Gầy - Chương 39




“Rầm” một tiếng, cửa phòng phẫu thuật bị đá văng ra, bác sĩ và y tá đều kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt tự xưng xông vào phòng phẫu thuật của khoa phụ sản.



“Không thể bỏ, không thể bỏ đứa nhỏ.” Người đàn ông gào lên với bác sĩ: “Dừng tay! Không thể bỏ đứa nhỏ!”



Phì Phì nghe được giọng nói hết sức quen thuộc, là Thẩm Dục Luận.



Phì Phì mở mắt ra, liền đón nhận ánh mắt lo lắng nóng bỏng của Thẩm Dục Luận, anh ta vừa mới nói gì? Anh ta nói: “Không thể bỏ đứa nhỏ”? Phì Phì đã được tiêm thuốc tê, không có sức liếc nhìn Thẩm Dục Luận, chìm vào hôn mê.



Lúc Phì Phì tỉnh lại, phát hiện mình đang không mặc quần áo, nằm ở chỗ ngồi phía sau của một chiếc xe, trên người bọc một chiếc áo lông, một chiếc áo khoác, đều là cùa đàn ông, là ai? Dám quấn bừa Phì Phì rồi ném lên xe.



Sao lại thế này? Chẳng phải mình đang làm phẫu thuật phá thai sao?



Phải rồi, là Thẩm Dục Luận đến, chẳng lẽ hiện tại đang ở trên xe anh ta? Phì Phì ngồi dậy, quả nhiên thấy đúng là Thẩm Dục L:uận lái xe ở phía trước. ngày lạnh như thế, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ-mi, hiển nhiên áo lông và áo khoác trên người Phì Phì đều là của anh cởi ra cho.



“Anh, anh muốn làm gì? Anh Giang Đào đâu?” Phì Phì mê man hỏi.



Cô ấy vậy mà vừa tỉnh lại liền hỏi Giang Đào trước tiên, trong lòng anh thật không thoải mái mà trầm xuống, nói: “Anh muốn mang em đi, Giang Đào nào có thể chặn được anh?”



Lúc này Phì Phì mới nhớ đến thái độ của Thẩm Dục Luận trước kia, lập tức liền thay đổi sắc mặt lớn tiếng nói: “Thẩm Dục Luận, anh dừng xe, tôi muốn xuống xe.”



“Phì Phì, em ngoan ngoãn ngồi đó, đừng lộn xộn, cẩn thận đứa nhỏ.” Giọng anh thậm chí có sự dịu dàng của ngày xưa.



Đi chết đi! Phì Phì không bị dắt mũi đâu, chỉ lớn tiếng nói: “Dừng xe, anh có nghe không? Tôi muốn anh dừng xe!”



“Phì Phì, bây giờ anh dừng xe, em cũng không có cách nào xuống xe, anh không tìm thấy quần của em, liền ôm em ra đây, em sẽ không bọc áo khoác của anh mà xuống xe chứ?”



“Anh….” Phì Phì tức nghẹn lời. nhưng anh ta nói cũng không sai.



“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Phì Phì rất thực tế mà hỏi.



“Đưa em đi gặp một người.”



“Ai?” Phì Phì hiếu kì, cũng không tức nữa.



“Một người biết thân thế của em.”



“Rốt cuộc là ai?” Phì Phì dứt khoác ngồi xuống, vừa lấy quần áo che hạ thân của mình.




“Cô của anh.”



“Cô của anh?” chẳng phải Phì Phì muốn gặp cô của anh ta sao, nhưng mà kiểu này, làm sao đi? Vì thế nói: “Tôi phải về mặc quần áo trước.”



“Trái lại em đã nhắc nhở anh, vậy về công viên Thời Phú trước đi.” Thẩm Dục Luận nhìn phía trước có nơi thuận tiện quay đầu hay không, Phì Phì lại nghĩ trở về như vậy, còn không dọa bà Giả sao, nghĩ lại, vẫn phải nghĩ cách khác, liền nói: “Không được, tôi không thể về nhà như vậy, anh nghĩ cách lấy quần đến cho tôi mặc.”



“Lấy cái quần thì có thể, nhừng mà quần lót, cũng chỉ có thể ủy khuất em mặc quần lót giấy một lần.” Thẩm Dục Luận thấy phía trước có một cửa hàng liền ngừng xe, hỏi Phì Phì số đo, liền đi xuống xe.



Không lâu sau, Thẩm Dục Luận mua một cái quần lót giấy và một quần jeans màu xanh nhạt cho Phì Phì, Phì Phì chờ xe của Thẩm Dục Luận chạy đến chỗ ít người, mới lặng lẽ mặc quần vào. Phát hiện quần jeans quá lớn, liền ầm ĩ: “Sao mua quần lớn như vậy? hình như nhìn tôi cũng không có phì đến thế?”



“Như vậy mới không đè nén cực cưng.” Thẩm Dục Luận vậy mà nghiêm túc nói.



Phì Phì không để ý đến anh ta, người này, âm tình bất định, Phì Phì không thèm để ý anh ta, Phì Phỉ chỉ có hứng thú với cô của anh ta.



Thẩm Dục Luận lái xe vào bãi đỗ xe của một khách sạn.



Ở ban công quán cà phê của khách sạn, Phì Phì gặp được cô của Thẩm Dục Luận.




Thẩm Minh Huy.



u phục màu xám nhạt, giày cao gót nhọn, tóc đen như thác nước, ngồi trên ghế mây, hút thuốc một mình, vẻ mặt dương dương tự đắc này làm cho người ta nhìn thật thoải mái.



Thẩm Dục Luận nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Phì Phì đi theo phía sau qua đó.



Thẩm Minh Huy ngẩng đầu lên, mỉm cười thân mật, khóe mắt phủ đầy nếp nhăn nhỏ, rõ ràng liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra tuổi tác cỡ bốn mươi năm mươi của bà, vậy mà cảm thấy bà thật trẻ tuồi, bà có khí chất thanh niên.



“Cô chính là cô bé mang thai con của Thẩm Dục Luận sao?” Thẩm Minh Huy nói thẳng: “Tôi biết cô tên Phì Phì, xin chào, tôi là Thẩm Minh Huy, cô gọi thẳng tên tôi là được.”



“Thẩm…” dù sao cũng là trưởng bối, tuy đối phương không có kiểu dáng trưởng bối, nhưng Phì Phì vẫn không thể gọi được.



Thẩm Minh Huy nở nụ cười, nói tiếp lời của Phì Phì: “Phải, Thẩm Minh Huy.”



“Ừm, Thẩm Minh Huy.” Lần này Phì Phì kêu lên, có lẽ như vậy càng tốt.



“Xem ra, lần này tôi về nước để trả lời câu hỏi của mấy đứa rồi.” Thẩm Minh Huy nói Phì Phì chẳng hiểu ra sao.




“Thẩm Dục Luận, con mở đầu trước cho Phì Phì đi.” Thẩm Minh Huy nói xong liền tìm điếu thuốc chuẩn bị châm lửa, lại theo bản năng nhìn vế phía Phì Phì làm động tác hỏi có thể hút thuốc không, Phì Phì gật gật đầu, bà mới dám châm thuốc.



“Phì Phì,thực xin lỗi.” Thẩm Dục Luận nhìn ánh mắt Phì Phì, ánh mắt như kiếm: “Thật ra sau khi anh về HongKong, giật dây diễn với Hách Thiên Thiên, cực kì thuận lợi giải quyết xong chuyện hôn ước giữa anh và cô ấy, lẽ ra anh rất vui vẻ về Đông Hoàn tìm em. Nhưng ba anh tìm đến em, ông ta nói cho anh biết, em là em gái cùng cha khác mẹ với anh. Ông ta nói, năm đó mẹ anh và mẹ em là bạn tốt, ông ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, tại buổi sinh nhật gặp gỡ của ba anh, liền xảy ra chuyện không nên xảy ra với mẹ em, sau đó còn bị mẹ anh bắt gặp, còn có những người khác cũng nhìn thấy. mẹ anh không thể chấp nhận chuyện bị chồng và bạn tốt nhất cùng lúc phản bội, đêm đó liền uống một lọ thuốc ngủ. anh còn nhớ rõ trước lúc đó bà còn nói với anh không nên tin bất kì ai, nhất là người đối xử tốt với anh. Lúc này anh mới hiểu rõ dụng ý những lời đó của bà. Ba anh nói với anh những thứ này, anh thật sự không cách nào đón nhận hết thảy, anh lại có thể yêu em gái mình, lại còn đối với em….cho nên anh không trở lại tìm em. Sau này ở khách sạn Thái Tử, anh đúng lúc gặp Hách Thiên Thiển, bảo cô ấy nói với em chuyện anh và cô ấy kết hôn.”



Hóa ra là như vậy, thảo nào sau khi Thẩm Dục Luận về Hong Kong liền mau chóng thay đổi thái độ, ác liệt với Phì Phì như vậy. Phì Phì cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Hách Thiên Thiên đã giải thích với tôi.”



“Vốn cho rằng nói như vậy với em, cả đời này chúng ta sẽ không dính dáng đến nhau, sẽ rất tốt, thật không ngờ em lại mang thai. Nếu em thật sự là em gái của anh, anh tuyệt đối sẽ không cho phép đứa nhỏ này đi đến thế giới này, anh cũng sẽ không cho phép em biết thân thế thật sự của bản thân, anh xin ba anh, muốn ông đừng nhận con gái là em, ông đồng ý. Nếu em không bao giờ biết, em sẽ sống vui vẻ, hết thảy lỗi lầm, có anh thừa nhận là được rồi. anh vốn cho rằng, chỉ cần ép em bỏ đứa nhỏ, anh liền cao chạy xa bay, sẽ không còn gặp lại em.”



“Rốt cuộc tôi là con gái của ai?”



“Đừng gấp, để Thẩm Dục Luận nói hết.” Thẩm Minh Huy nhả khói nhìn Thẩm Dục Luận, ý bảo anh nói tiếp.



“Phì Phì, anh cảm thấy mỗi một tế bào của cả người mình dêu tràn ngập tội ác, em biết không? Cảm giác này, người chưa từng trải qua sẽ không thể nào tưởng tượng được, một mặt anh nói với chính mình cả đời không qua lại với em, mặt khác lại muốn biết tin tức của em, anh vậy mà không phân rõ được anh rốt cuộc coi em là em gái, hay là vợ, chính vì vậy, anh càng thêm tội lỗi, càng không thể chấp nhận bản thân anh, bên cạnh anh thậm chí cả một người bạn thật sự cũng không có, anh mới phát hiện bản thân mình thì ra cô đơn như thế, mà người thân của anh, đều đang tinh kế lẫn nhau, lợi dụng lần nhau, anh đã sớm biết nhà của anh lạnh lẽo bao nhiêu, mà bây giờ nó càng làm anh cảm thấy rét lạnh tận xương.



Ba anh, ông ta có nhiều con như vậy, anh và em, đều chỉ là một trong số đó, thiếu đi ai, cũng như nhau. Mà em ở nhà họ Giả, em là Phì Phì duy nhất, em có ba mẹ thương em như thế, còn có chị em gái coi em là linh hồn, anh thậm chí hi vọng nhiều năm trước kia, anh cũng có thể trôi giạt ở bên ngoài, găp phải một gia đình tốt như của em vậy. anh từng hoài nghi chính mình, có thể cho em cuộc sống vui vẻ hạnh phúc như em từng sống ở nhà họ Giả không, anh thậm chí nghĩ đến buông tay để em và Giang Đào đến với nhau, dù sao nhà họ Giang cũng đơn giản hạnh phúc như nhà họ Giả, Giang Đào luôn mang phong thái vui tươi, mà anh không có, điều này làm cho anh từng tự ti thật lâu, em biết không? Nếu không gặp em, anh không biết gì là tự ti, anh không bao giờ hiểu phong thái này đáng quý cỡ nào, nhưng em làm anh hiểu được.



Cuối cùng anh vẫn không thể buông tha em, lúc anh nhìn thấy em cùng bơi với Giang Đào ở bể bơi của khách sạn, anh thật sự không cách nào kiềm chế……bất ngờ là, ba anh cho rằng em là con gái của ông ta, cũng may ông trời chỉ đùa anh, mãi đến khi cô anh trở về, trò đùa này mới chấm dứt, tuy anh bị vận mệnh trêu đùa một hồi, nhưng cũng may, em không phải em gái của anh.”



Hóa ra trong lòng Thẩm Dục Luận chịu nhiều khổ sở như vậy, cũng không để cho Phì Phì biết chút nào, Phì Phì không dám tưởng tượng, nếu anh thật sự là anh trai của Phì Phì, mà Phì Phì lại đang có đứa con của anh, Phì Phì còn có thể sống hay không. Nghĩ một chút cũng cảm thấy sợ hãi, thật không biết trong khoảng thời gian này anh phải trải qua thế nào.



Trần Uyển Như, ý anh là, Trần Uyển Như chính là mẹ ruột của Phì Phì, Phì Phì đột nhiên cảm thấy cái tên trở nên ấm áp, ấm áp khó hiểu.



Ánh mắt của Phì Phì và Thẩm Minh Huy đều liếc nhìn Thẩm Dục Luận, Phì Phì run rẩy hỏi: “Anh nói, mẹ ruột của em là Trần Uyển Như sao?”



“Đúng vậy, cô chắc chắn là con gái của Trần Uyển Như, trên dời này không có chuyện trùng hợp như vậy, đúng lúc Trần Uyển Như có con gái 25 tuổi, cô cũng 25 tuổi, còn có dáng vẻ giống nhau.” Thẩm Minh Huy nói xong lấy từ trong túi xách ra một tấm ảnh.



Phì Phì nhận ảnh chụp, trong ảnh chụp đen trắng có hai cô gái tóc dài váy dài, mặc sức cười to trong gió biển, tay áo phấp phới.



Phì Phì cảm thấy tấm ảnh này thật quen thuộc, suy nghĩ, hóa ra lúc mới quen Thẩm Dục Luận, Phì Phì bảo anh ước lượng giá chính mình rồi trả công, Thẩm Dục Luận từng nghiêm túc đưa cho Phì Phì một tấm ảnh chụp, hình ảnh trong tấm ảnh kia và tấm ảnh chụp này giống nhau, hơn nữa cô gái trong tấm ảnh kia, chính là một người trong tấm ảnh này.



Phì Phì hiểu ra, đây chính là Trần Uyển Như và Chu Hoàn.



Mẹ của Thẩm Dục Luận, và mẹ của Phì Phì.



Phì Phì nghi hoặc nhìn Thẩm Minh Huy, Thẩm Minh Huy đọc ra ý tứ từ trong ánh mắt Phì Phì, nhẹ nhàng gật đầu, dụi tắt đầu thuốc lá, bắt đầu kể chuyện 25 năm trước.