Vô Cùng Mập Vô Cùng Gầy

Vô Cùng Mập Vô Cùng Gầy - Chương 26




Sắt Sắt nói chuyện của Âu Dương Thuận cho Phì Phì, cả Phì Phì cũng mới nghe lần đầu, còn không bằng hỏi thẳng Âu Dương Thuận, đương nhiên Sắt Sắt sẽ không đến hỏi thẳng Âu Dương Thuận, suy nghĩ cách để tìm ra rốt cuộc Âu Dương Thuận này có cái quỷ gì.

Phì Phì thật không ngờ Giang Đào và dì Nguyệt Dung cũng đến Đông Hoan, hơn nữa còn muốn đến công ty nhánh của Dụ Thành, chẳng qua là nghĩ lại, nhà họ Giang và nhà họ Thẩm đểu là trùm điện tử, trước mắt công ty nhánh của Dụ Thành phải cắt băng, nhà họ Giang đến cũng là lễ nghĩa cần có.

Bà Giả nghe nói dì Nguyệt Dung muốn dẫn Giang Đào đến Đông Hoan, đương nhiên là chuẩn bị một đống thức ăn lớn cho Giang Đào mang theo, Phì Phì vừa mở thùng lớn bà Giả chuẩn bị mà choáng váng. Cái gì cũng có, cả bún thịt cũng đựng đầy trong một cái bình kín. Trời ạ, còn có cả áo lông nhung.

“Không biết em đã nói bao nhiêu lần với mẹ, bên này không lạnh, sao bà vẫn lấy áo lông nhung cho em?” Phì Phì cảm thán nhìn Giang Đào.

Giang Đào đưa tay nhéo nhéo chóp mũi Phì Phì, cười nói: “Còn không phải vì tốt cho em. Đi thôi, đến khách sạn với anh gặp mẹ chồng tương lai của em.” (= = tự kỉ)

Phì Phì gỡ tay Giang Đào ra, trề môi, bất mãn nói: “Anh Giang Đào, anh nói cái gì vậy?”

“Được, được. Ta đi thôi, mẹ anh còn chờ em ăn cơm đấy.” Giang Đào kéo Phì Phì ra ngoài.

Giang Đào kêu tài xế lái xe đến một khách sạn gần hồ, khách sạn rất khá, chung quanh đều là rừng vải lá xanh bóng mát, phía sau khách sạn là một cái hồ trong veo, bờ bên kia là một vùng biệt thự đan xen hợp lí.

Bãi đậu xe được bố trí ở trong rừng vải, Giang Đào dẫn Phì Phì đi vào đại sảnh của khách sạn, dì Nguyệt Dung đang ngồi cùng một người phụ nữ bên cạnh cái ao trong đại sảnh nghe khúc dương cầm.

Phì Phì đi qua, đang định mở miệng chào hỏi, đã bị người phụ nữ trước mặt làm cho giật mình ngây ngẩn, chỉ thấy người phụ nữ này mặc áo lụa vàng, mép quần cuộn màu vàng xanh biếc, trên cổ là một sợi dây chuyền ngọc bích xanh biếc, ung dung cao quý. Người phụ nữ này không phải là người trước đó vài ngày đuổi theo nhìn Phì Phì ở siêu thị à?

Giang Đào không phát hiện ra tâm tư của Phì Phì, giới thiệu Phì Phì với người phụ nữ, nói: “Bà Thẩm, đây là bạn gái con, Giả Phì.” Rồi xoay người nói với Phì Phì: “Phì Phì, đây là bà Thẩm, chính là bà chủ của em đấy…”

“Cũng có khiếu đấy chứ, tìm được bạn gái xinh đẹp như vậy…” Thật ra bà Thẩm đang khen tặng Nguyệt Dung..

Bà chủ của Phì Phì? Mẹ hiện tại của Thẩm Dục Luận? Phì Phì chào dì Nguyệt Dung và bà Thẩm xong bèn ngồi xuống bên cạnh, cũng không có tâm trạng suy nghĩ Giang Đào nói với bà Thẩm cô là bạn gái anh ta, chỉ nghĩ vì sao lần trước bà Thẩm này đuổi theo nhìn mình ở siêu thị.

Cùng ăn cơm với dì Nguyệt Dung và bà Thẩm, Phì Phì luôn không nhịn được lén lút nhìn bà Thẩm, lập tức lại khinh bỉ mình vô lễ. Khó khăn lắm mới ăn cơm xong, Giang Đào dẫn Phì Phì đến bờ hồ phía sau khách sạn, hóa ra cạnh hồ nối liền với bể bơi.

Mặt nước của bể bơi cao trên một mét so với mặt hồ, bên trong đầy nước, không ngừng tràn ra, chảy vào trong hồ nước, nước kia giống như liền thành một mảnh, nhưng lại không phải một mảnh, hình ảnh kia sinh động mà ấm áp.

“Phì Phì, xuống đi.” Giang Đào đương nhiên thấy vẻ muốn nghịch nước trong mắt Phì Phì.

“Không mang áo tắm, hôm nào lại tới.” Phì Phì đã lâu không bơi lội, nhìn thấy bể bơi như vậy trong lòng khó tránh khỏi ngứa ngáy.

Giang Đào làm động tác với đối diện, liền có người phục vụ chạy chậm đến, Giang Đào nói thầm vài câu, chỉ lát sau, người phục vụ mang theo hai túi lớn màu hồng nhạt đến. Giang Đào đặt một trong hai túi đó vào tay Phì Phì.

Phì Phì mở túi lớn ra liền thấy, hóa ra là một bộ bikini lộ liễu đúng tiêu chuẩn phong tình.

“Đi thay đi. Đi.”

Hai người đi đến phòng thay quần áo, chờ Phì Phì bước ra, quay đầu xuất sắc 100%, bikini chấm đốm hồng nhạt phối hợp với thân hình gợi cảm đầy sức sống của Phì Phì tạo nên cảm giác kinh diễm ngọt ngào, chiếc quần hình tam giác phác thảo bờ mông đẹp đẽ của Phì Phì. Mặc chiếc bikini đơn giản như vậy, đứng ở bên bờ xâm lăng ánh mắt.

Giang Đào nhảy xuống nước trước, đưa tay kéo Phì Phì bên bờ, cười lớn nói: “Xuống đi, Phì Phì.”

Phì Phì lập tức không đứng vững, liền bị Giang Đào kéo xuống nước, bọt nước bắn tung tóe.

Phì Phì mặc kệ Giang Đào, cứ thế bơi rồi bơi, thật đã ghiền mà, từ lúc vào thu, Phì Phì chưa từng bơi lội, không ngờ mùa đông của Đông Hoan này thật tốt, còn có thể tùy tiện bơi lội, “ha ha ha…” Phì Phì đang dương dương tự đắc, liền nghe Giang Đào đang cười to.

Phì Phì quay đầu trừng mắt Giang Đào: “Anh cười cái gì?”

“Phì Phì.” Giang Đào cuối cùng cười thở gấp: “Tư thế của em thật giống….”

“Giống cái gì?” Phì Phì bơi đến bên cạnh Giang Đào, đoán anh ta ‘miệng chó không mọc được ngà voi’, nếu anh ta có thể mọc ngà voi Phì Phì tạm tha cho anh ta, nếu không, hù hù, xem chiêu.

“Giống như bắt chước cún con nhà anh.” Rốt cuộc Giang Đào nói ra phần sau, lại không kịp chuẩn bị bị Phì Phì đá ngã.

Giang Đào ‘tương kế tựu kế’, cố ý lặn xuống đáy nước giả chết, trò bịp nhỏ nhoi ấy có thể giấu được Phì Phì, Phì Phì không thèm để ý tới anh mà bơi đi. Nhưng mà qua một lúc lâu sau quay đầu lại nhìn, Giang Đào vẫn chưa ló đầu ra, Phì Phì có chút lo lắng, chắc không phải bị đá trúng huyệt vị gì chứ?

“Này, Giang Đào, đừng giả chết.”

Giang Đào không có chút phản ứng nào, Phì Phì đành phải quay lại thăm dò thật giả, ai ngờ Phì Phì vừa qua, đã bị Giang Đào một phát ôm vào trong ngực…

Phì Phì và Giang Đào kề sát bên nhau, mọi người trên bờ cũng nhìn ‘bích nhân’ này cười ngốc hô hô, đàn ông hận không thể vớt Phì Phì từ trong nước ra, mang về phòng mình, phụ nữ đều hận chính mình không phải là cô gái trong nước kia. Chỉ có một người, mặt trầm xuống, nhìn cảnh tượng dưới nước này, lửa giận trong mắt hừng hực thiêu đốt.

“Giả Phì! Em bước lên cho tôi!” Phì Phì vừa nghe câu mệnh lệnh này, nhìn lại, đúng là Thẩm Dục Luận.

Thẩm Dục Luận nhìn thẳng vào đôi mắt to của Phì Phì, nét mặt kia, giống như Phì Phì là kẻ thù giết cha anh, Phì Phì quả thật bị vẻ mặt này làm cho sợ hãi, ma xui quỷ khiến lên bờ.

Thẩm Dục Luận không cho giải thích, một phát kéo Phì Phì đi. Có người ghen tỵ, Giang Đào đang nghĩ ngợi, chớp mắt đã không thấy bóng dáng Thẩm Dục Luận và Phì Phì.

Thẩm Dục Luận gần như là kéo Phì Phì tiến vào thang máy, Phì Phì mới ý thức đến cổ tay của mình đau đớn nhức nhối.

“Buông ra.” Phì Phì dùng sức muốn giãy khỏi anh, thở hổn hển. Vì sao anh ta gọi cô đi lên, cô liền đi lên, còn đi với anh ta? Phì Phì không có tiền đồ như vậy từ lúc nào chứ?

Thấy Thẩm Dục Luận không buông tay, Phì Phì hét anh: “Anh dựa vào cái gì bảo tôi đi lên? Dựa vào cái gì kéo tôi?” Thẩm Dục Luận không buông tay cũng không nói, ra khỏi thang máy liền kéo Phì Phì tiến vào một căn phòng.

Vào phòng Thẩm Dục Luận mới buông Phì Phì ra, trợn mắt nhìn chằm chằm vào Phì Phì, Phì Phì mặc bikini, bị anh nhìn chăm chú cả người liền không được tự nhiên, đang muốn nổi cáu, Thẩm Dục Luận lại mở miệng, còn là một câu tức giận: “Em xem em, mặc cái gì kia?”

“Chẳng lẽ anh bơi lội không mặc đồ bơi à?” Phì Phì phồng má phản kích anh.

“Đúng, bơi lội thì phải mặc đồ bơi, nhưng mà không cho em mặc!” Thẩm Dục Luận bừng bừng lửa giận.

“Anh thật…”

Phì Phì còn chưa nói xong, môi của Thẩm Dục Luận đã áp tới, anh ôm chặt vòng eo mềm mại của Phì Phì, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve vùng da lộ ra của cô, Phì Phì cảm thấy bị một dòng điện kích thích, trời đất đảo lộn, hoàn toàn không tự kiềm chế được…..về sau, anh tinh tế mà hôn lên vành tai cô, khắp phòng chỉ còn lại hơi thở dồn dập của hai người.

“Uỳnh uỳnh….” Tiếng đập cửa vang lên không đúng lúc.

Phì Phì chợt giãy khỏi lồng ngực của Thẩm Dục Luận, hoàn toàn tỉnh táo lại, không biết làm sao nhìn Thẩm Dục Luận, mặt căng đến đỏ bừng. lúc này mới cảm thấy mặc bikini ẩm ướt, cả người lạnh run, kì lạ vừa mới nãy sao không cảm thấy lạnh.

Thẩm Dục Luận đi đến mở cửa, đứng ngoài cửa đúng là bà Thẩm, bà Thẩm giương mắt nhìn Phì Phì mặt đỏ bừng, mặc bikini gợi cảm, đứng giữa căn phòng, sắc mặt trong nháy mặt trầm xuống.

“Dì An.” Thẩm Dục Luận kính cẩn lễ phép ân cần chào bà Thẩm.

Bà Thẩm không để ý đến Thẩm Dục Luận, lập tức hướng đến Phì Phì, Phì Phì cũng ý thức được mình mặc bikini đứng ở trong phòng của một người đàn ông, cực kì thất lễ, tay quẫn bách không biết để chỗ nào được.

“Bà Thẩm.” Phì Phì cảm thấy giọng mình cũng đang run lên.

“Đây không phải bạn gái Giang Đào, Giả tiểu thư sao?” bà Thẩm không nhanh không chậm nói, ánh mắt kia có thể xuyên thấu bikini của Phì Phì (= =), Phì Phì cảm thấy mình ở trước mặt bà cả bikini cũng giống như không có mặc.

“Dì An, Phì Phì hiện tại là bạn gái của con.” Thẩm Dục Luận lễ phép mà kiên định nói, nhấn mạnh hai chữ ‘của con’.

Phì Phì không nghĩ Thẩm Dục Luận sẽ nói ra lời ấy, đang không biết làm sao, bà Thẩm liền lên tiếng trước: “Dục Luận, con ở bên ngoài có bao nhiêu phụ nữ, dì và ba con cũng sẽ không quản con, nhưng con phải nhớ kĩ người con phải kết hôn là Hách Thiên Thiên. Nhà họ Hách đã thương lượng với ba con, mùa xuân năm sau sẽ tổ chức đám cưới của con và Hách Thiên Thiên. Tự giải quyết cho tốt.” Bà Thẩm nhấn mạnh chữ ‘tự giải quyết cho tốt.’, sau đó lại sâu xa liếc nhìn Phì Phì, mới ra ngoài.

Nước mắt tủi thân đã trào dâng trong mắt Phì Phì, Thẩm Dục Luận anh ta nếu đã có hôn ước với cô gái khác, cần gì phải trêu chọc cô như vậy? Anh ta chẳng những từng trêu chọc cô ở thế giới ảo, bây giờ còn trêu chọc cô ngoài hiện thực, thậm chí anh ta còn hôn hô. Khoảnh khắc đó, cô đã muốn buông thả hết thảy mà ở bên anh ta, anh ta khiến cô lần đầu tiên vì một người đàn ông mà nóng ruột nóng gan, anh ta khiến cô suýt chút nữa mất đi Sắt Sắt, ít nhất, cô cho rằng, tấm lòng anh đối với cô, là chân thật. nhưng anh ta, cuối cùng lả kẻ lừa gạt tình cảm.

“Phì Phì.” Thẩm Dục Luận giữ chặt Phì Phì đang tràn ngập lửa giận: “Em hãy nghe tôi nói.”

Phì Phì vung tay muốn cho Thẩm Dục Luận một cái tát, lại bị Thẩm Dục Luận tóm chặt lấy cổ tay cô: “Phì Phì, em đừng như vậy, em hãy nghe tôi nói được không?”

Nước mắt của Phì Phì rơi, cổ tay bị Thẩm Dục Luận nắm đến đau, nhưng không vùng vẫy, đứng tại chỗ gằn lên: “Được, tôi nghe, tôi nghe anh nói, nghe nói rằng làm sao lừa gạt hai chị em chúng tôi. Anh nói, anh nói, tôi muốn nghe anh nói.”

“Phì Phì.” Thẩm Dục Luận dừng một chút, giọng của anh trong veo an nhàn, lộ ra khí chất trong trẻo mà lạnh lùng: “Hôn sự của tôi và Hách Thiên Thiên là nhà họ Thẩm và họ Hách quyết định, nhà họ Thẩm và họ Hách làm thông gia, đối với sự nghiệp của nhà họ Thẩm và họ Hách là một cơ hội được lợi đôi bên, người nào họ Thẩm kết hôn với người nào họ Hách cũng không quan trọng, quan trọng chỉ cần hai nhà Thẩm-Hách kết thành thông gia, nhưng mà hai anh trai của tôi đểu đã kết hôn, em trai lại còn nhỏ, cho nên chỉ có tôi thích hợp. Mà nhà họ Hách có ba cô con gái, cũng chỉ có Hách Thiên Thiên chưa gả. tôi và Hách Thiên Thiên thậm chí chưa gặp được mấy lần, hai năm trước cô ấy du học ở nước ngoài, năm nay trở về HongKong, tôi đã đến thành phố N rồi, tôi đã thấy cô ấy vài lần, cảm thấy tính tình cô ấy cũng phóng khoáng, chắc chắn cũng không hài lòng với hôn nhân do gia tộc quyết định, vốn muốn tìm cô ấy nói chuyện, xem cô ấy có ý kiến gì hay không, có thể ngăn ngừa cuộc hôn nhân không tình yêu này, không ngờ ba tôi nhanh chóng bàn bạc ngày kết hôn với nhà họ Hách như vậy.”

Phì Phì chợt ngẩng đầu, lại bắt gặp ánh mắt thương xót của anh, lửa giận của Phì Phì đã nguôi bớt, chỉ cảm thấy người đàn ông này thật làm người ta đau lòng, cả hôn nhân cũng không thể tự chủ, làm người bình thường vẫn tốt hơn, vui liền cưới, buồn liền không cưới = =

Thẩm Dục Luận nhẹ nhàng kéo Phì Phì vào trong lòng, Phì Phì lại chợt đẩy anh ra, chu miệng lên nghiêm túc nói: “Nghĩ rằng lấy những lời ngon tiếng ngọt này lừa được tôi? Anh nghĩ rằng tôi sẽ mắc mưu anh sao? Nếu anh thật sự nghĩ sao nói vậy, phải chứng minh.”

“Được, nếu như em không tin.” Thẩm Dục Luận thấy Phì Phì nghiêm túc, sốt ruột: “Công ty mới của chúng ta ngày mai cắt băng, Hách Thiên Thiên cũng cùng ba cô ấy đến đây, chắc xế chiều hôm nay đến, cũng ở khách sạn này, hôm nay tôi sẽ nói với cô ấy.”

“Chuyện anh nói với cô ấy, đâu có liên quan đến tôi.” Phì Phì đột nhiên ý thức được mình vậy mà đi lo chuyện hôn sự của nhà người ta, không khỏi hoài nghi đầu óc mình bị nước vào. Thẩm Dục Luận là ai? Anh ta là người khiến Sắt Sắt chỉ muốn vĩnh viễn ngủ say, biết đâu anh ta ở cùng với bất kì cô gái khác nào, Sắt Sắt đều có thê tiếp nhận, chỉ riêng không được cùng Phì Phì. Phì Phì lắc đầu, khinh bỉ chính mình không chịu được quyến rũ, nỗ lực nhấc bước rời khỏi căn phòng này.

“Sao là chuyện không liên quan đến em hả? Em nói rõ ràng cho tôi.” Thẩm Dục Luận giữ chặt Phì Phì không cho cô đi.

“Thực xin lỗi.” Phì Phì đã có thể sử dụng giọng nói siêu bình tĩnh nói chuyện: “Thẩm tổng, xin anh tự trọng.”

“Giả Phì, vì sao em không chịu thuận theo lòng mình?” Thẩm Dục Luận không chút nào có ý buông ra.

Lời này, hình như từng qua ở đâu?

Đúng vậy, từng nghe qua, là ở buổi tối hôm Sắt Sắt cắt mạch, anh ở trong mộng nói với cô.

Phì Phì cắn môi dưới, không thèm nhìn đến anh. Sợ vừa nhìn thấy anh, sẽ rơi vào vòng xoáy tình cảm.

“Em động lòng rồi, Phì Phì.” Thẩm Dục Luận nhẹ nhàng nói, vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Phì Phì, dây dưa đời đời kiếp kiếp.

Em động lòng rồi, Phì Phì như bị điện giật, chỉ cảm thấy mình đã không đường thối lui, có lẽ anh nói đúng, cô nên thuận theo lòng mình, thoải mái tiến về phía trước.

Vậy thì thuận theo lòng mình đi.

“Phì Phì.” Thẩm Dục Luận lại kéo Phì Phì vào trong ngực, Phì Phì không còn giãy giụa nữa, cô nghe được tiếng trái tim đập trong lồng ngực anh, có quy luật lại mạnh mẽ, khiến thế giới có vẻ chân thật như thế.