Vô Cùng Mập Vô Cùng Gầy

Vô Cùng Mập Vô Cùng Gầy - Chương 10




“Alo, Bạo Long, tôi là Phì Phì đây.”

“Phì Phì, ha ha, cuối cùng cô cũng gọi điện thoại tôi.” Bạo Long ở đầu bên kia cười lớn một trận.

“Cậu tìm tôi có chuyện gì?” Phì Phì buồn bực, nghe giọng của Bạo Long, hình như không giống với bộ dạng bị uất ức.

“Phì Phì, cô ra ngoài đi, tôi mời cô uống cà phê.”

“Tôi mời cậu thì có, cậu còn là học sinh mà.” Phì Phì nghĩ Bạo Long nhất định là có chuyện nên mới tìm mình.

Phì Phì và Bạo Long hẹn gặp ở cà phê Lưỡng Ngạn trên đường Chiến Thắng. Phố đêm, người xe tấp nập, thế gian ào ào.

Phì Phì dừng chiếc xe QQ của mình ở trước cửa Lưỡng Ngạn, bên cạnh là một chiếc xe thể thao Ferrari, khiến Phì Phì mê mẫn đến bảy choáng tám váng, Phì Phì nhìn chiếc QQ của mình, cái này đúng là một trời một vực mà.

Phì Phì bước vào quán cà phê, Bạo Long giơ cao hai tay vẫy Phì Phì. Trong quán cà phê mở nhạc nhẹ nhàng, ngọn đèn êm dịu, nét mặt của Bạo Long thoạt nhìn rất thoải mái, không chút nào giống với người chịu oan ức trên người.

Chờ Phì Phì ngồi xuống, Bạo Long đổi sang ánh mắt thâm tình nhìn Phì Phì, trong lòng nghĩ, xét về độ sâu của ánh mắt, ông đây hạng nhất, Lương Triều Vĩ hạng nhì, ánh mắt này của tôi lướt qua một cái, cô bé em không bị giật điện chết mới là lạ!

Ai ngờ đâu Phì Phì là vật cách điện, không chút nào cảm nhận được thâm tình của Bạo Long, ngược lại còn nghĩ Bạo Long không bình thường, Phì Phì vươn bàn tay nhỏ vỗ vỗ đầu Bạo Long: “Này, Bạo Long, có phải cậu chịu ủy khuất gì không, không có chỗ khiếu nại? nói ra đi, có lẻ tôi có thể giúp được cậu.”

“Ai nói với cô tôi chịu ủy khuất?” Bạo Long khó hiểu, chẳng lẻ vẻ thâm tình do mình dầy công khổ luyện đã biến thành vẻ mặt bị ức hiếp?

“Vậy cậu thật sự nhặt được đồ của tôi sao?” Phì Phì cũng khó hiểu, không có chuyện gì vậy Bạo Long tìm mình làm chi.

“Cái này…ha ha, thật ra thì cũng không có.” Bạo Long nhất thời nghẹn lời.

“Phải rồi, hôm đó cậu gặp tôi ở nhà hàng Thái Tử, tại sao phải trốn?”

“Hôm đó sao, đừng nhắc nữa. tôi thua cược, phải làm nhân viên phục vụ một ngày, mặc bộ đồ kia, rất mất mặt đấy, hủy hết hình tượng của tôi, tôi có thể không trốn sao?”

“Cậu lại cược gì?”

“Cược với cha tôi, tôi cược Tân Phát Triển hôm đó tăng, cha tôi cược nó giảm, kết quả nó giảm, tôi phải đến nhà hàng của cha tôi làm phục vụ một ngày đấy.”

“Nhà hàng của cha cậu?” Phì Phì cho rằng mình đã nghe lầm, nhà hàng Thái Tử này chình là nhà hàng năm sao của Liên Tỏa, vậy mà Bạo Long nói là của cha cậu ta, chắc không phải là nhà hàng cha cậu ta ở chứ.

“Đúng vậy, khách sạn Thái Tử này là của của cha tôi. Cha tôi rất tàn nhẫn, nhất quyết đưa tôi đến trường quân đội gì đó, còn là Đại học Trường Sa gì đó, tôi sống chết không chịu đi, rất mệt mà, mọi người đều bị chỉnh chết, tôi thà rằng ở lại trường tôi học chương trình giáo dục dành cho người lớn…”

“Hóa ra là vậy.” lúc này Phì Phì mới thấy bản thân mình suy nghĩ nhiều, người ta là thiếu gia đấy, bị Phì Phì nghĩ thành loại chuyện xưa cảm động bán mình cứu mẹ.

“Bạo Long, vậy rốt cuộc cậu tìm tôi làm gì?” Phì Phì lại trở về với vấn đề này.

Bạo Long khẽ nhấp một ngụm cà phê, sau đó nhìn vào mắt Phì Phì, thâm tình nói: “Bởi vì tôi vừa gặp đã yêu em.”

“Bạo Long, cậu bị đả kích gì sao?” Phì Phì khó mà tin được nói với Bạo Long.

“Em có thể tin tưởng một chút hay không, Long Tiểu Cảnh tôi thật sự vừa gặp đã yêu em.” Bạo Long rất bất mãn với việc Phì Phì hoài nghi.

“Cậu có biết tôi đã 25 tuổi rồi không?” Phì Phì nghĩ tên nhóc này chắc sẽ không coi mình là cô bé 20 tuổi chứ.

“Tôi biết, em là em gái song sinh của cô Giả, năm nay 25 tuổi.”

“Vậy cậu còn thích tôi làm chi?” bây giờ đến lượt Phì Phì thấy lạ, nếu đã biết tôi 25 tuổi, còn thích, Bạo Long này chắc có bệnh.

Bàn tay to của Bạo Long vỗ lên mặt bàn, nói: “Phì Phì, tôi không nghĩ em lại quê mùa như vậy, ai nói không thể thích người lớn tuổi hơn mình? Huống chi em chỉ lớn hơn tôi sáu tuổi, trước khi Vương Phi so với Tiểu Tạ chẳng phải còn lớn nhiều sao?”

“Bạo Long, cậu cũng quá mù quáng rồi.”

Bạo Long khoát khoát tay, nói: “Tình yêu vốn là mù quáng. Truyện kể, Thần tình yêu Cupid đánh cược với Tiểu Mật của anh ta, Tiểu Mật lấy môi thơm làm tiền đặt cược, Cupid lấy cung và tên làm tiển cược. Ai ngờ Cupid vận xui ập xuống đầu, chẳng những thua mất cung và tên, cả chim bồ câu của mẹ, chim sẻ và gia cầm đều thua sạch trơn. Cupid mù quáng, cuối cùng liều lĩnh, lấy đôi mắt của mình đặt cược, kết cục vẫn là thua đến cùng. Từ đó về sau, thần tình yêu trở thành kẻ mù. Vì vậy mọi người mới nói, tình yêu là mù quáng.” (= = mới biết)

Phì Phì thản nhiên nhìn Bạo Long không trả lời, Phì Phì biết con trai ở độ tuổi này đang trong giao điểm giữa mộng ảo và thực tế, tình cảm quay nhanh như gió. Bọn họ khao khát tình yêu nhưng không đủ trưởng thành, rất dễ yêu thương cũng rất dễ mất lòng tin, yêu một người có đôi khi bất chấp cả sinh mạng, rồi lại yếu ớt nhạy cảm.

Bạo Long còn muốn nói gì nữa, nhưng Phì Phì không muốn cùng cậu bé này dây dưa tiếp, dứng dậy nói: “Được rồi, bạn học Long Tiểu Cảnh, không có chuyện gì thì tôi về nha trước.” Phì Phì nói xong liền cầm túi xách rời đi. Phía sau truyền đến tiếng “ôi ôi” của Bạo Long.

Phì Phì chờ đen xanh ở ngã tư đường, Phì Phì im lặng đếm hai mươi chin, hai mươi tám, hai mươi bảy…mười sáu, mười lăm…

“Này, Phì Phì, cô đừng đi gấp như vậy mà.”

Là giọng của Bạo Long, Phì Phì quay đầu, nhìn thấy bên trong chiếc Ferrari mê hoặc chết người bên cạnh kia, Bạo Long ló đầu cười với Phì Phì.

Phì Phì quẹo quẹo rẽ rẽ rốt cuộc cũng bỏ rơi được chiếc Ferrari của Bạo Long, đang thở dài một hơi, không ngờ chiếc Ferrari của Bạo Long từ đầu đường bên cạnh, rẽ nhanh đến, thắng ở trước mặt chiếc QQ của Phì Phì. Làm phụ nữ đã khó, làm phụ nữ xấu xí càng khó, làm phụ nữ xinh đẹp thì chính là khó lại càng khó. Phì Phì không nhớ nổi lời này là do ai nói, dù sao thì giờ khắc này cũng đã hiểu sâu sắc độ khó cho sự tồn tại của mình quả thật không nhỏ.

Phì Phì dứt khoát xuống xe, cực ít nhíu mày nói: “Long Tiểu Cảnh, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Bạo Long mặt dày mày dạng nói: “Chúng ta trò chuyện thêm nữa đi, được không?”

“Tôi với cậu, thật sự không có chuyện hay gì để nói.”

“Lần trước ở Đại Vân Sơn, chẳng phải chúng ta vẫn nói chuyện rất tốt sao?”

“Long Tiểu Cảnh, xin cậu đừng đi theo tôi nữa, được chứ?” hai chữ cuối Phì Phì rặn rất nặng, giọng nói đã lộ vẻ rất không kiên nhẫn.

Bạo Long nghĩ chắc là mình nóng vội, làm không tốt sẽ khiến Phì Phì có ác cảm với mình, vì vậy rất vâng lời đưa tay làm động tác xin mời nói: “Xin cứ tự nhiên, tiểu thư Phì Phì.”

Phì Phì rẽ qua hai khúc cua, thấy Bạo Long không còn chạy theo mình nữa, nhưng vẫn không yên lòng, dứt khoát dừng xe trước cửa quán bar Disco, dựa theo tính cách của Bạo Long này nếu biết nhà của Phì Phì , rất có thể sẽ đến Công viên Thời Phú hét lền, lúc đó khiến mặt mũi của Phì Phì đều mất hết. dù sao cũng lâu rồi không nhảy ở vũ trường, vào chơi đùa một chút rồi nói.

Phì Phì ngồi xuống bên quầy bar gọi một ly bia tươi, chịu không được tiếng nhạc hấp dẫn điên cuồng của vũ trường, liền tiến vào sàn nhảy nhảy theo tiết tấu mãnh liệt, Phì Phì vừa đứng trong sàn nhảy, lập tức đưa đến vô số ánh mắt kinh ngạc, Phì Phì cũng không quản nhiều như vậy, tự mình say sưa trong bầu không khí điên cuồng này. Chỉ chốc lát sau, trên tóc Phì Phì đã rịn ra mồ hôi, Phì Phì cảm thấy mệt mỏi, lần nữa ngồi trở lại quầy bar tiếp tục uống rượu.

“Tiểu thư, uống với tôi một ly, thế nào?” một người đàn ông hèn mọn người đầy mùi rượu hí mắt nhìn chằm chằm ngực của Phì Phì, một tay còn đưa qua kéo lấy tay Phì Phì.

“Tôi không phải tiểu thư*.” Phì Phì lạnh lùng gạt tay của gã đàn ông.

[*Ở Trung Quốc, có trường hợp “tiểu thư” chỉ gái bán hoa.]

“Hì hì, vậy cô gái xinh đẹp là được mà, đến đây, uống!” gã đàn ông lại sấn đến.

Phì Phì đang muốn nổi giận, thì có một bàn tay trắng sạch giữ lấy cánh tay hèn mọn của gã đàn ông: “Thật xin lỗi, bạn gái của tôi uống nhiều rồi, xúc phạm đến anh, xin thứ lỗi.”

Phì Phì vừa nâng mắt, liền nhìn thấy một gương mặt đẹp có lẻ không thể so đo: “Anh Giang Đào.” Phì Phì ngạc nhiên sao lại chạm mặt với Giang Đào ở chỗ này.

Giang Đào kéo Phì Phì đi khỏi quầy bar, gã đàn ông hèn mọn kinh ngạc nhìn cô gái xinh đẹp bị lôi đi.

“Phì Phì.” Vẻ mặt Giang Đào nghiêm túc trách cứ Phì Phì: “Đã trễ thế này, em còn một mình đến cái nơi thế này?”

“Chẳng phải anh cũng ở đây sao?” Phì Phì hỏi ngược lại Giang Đào.

“Em là con gái, lỡ như gặp phải kẻ xấu thì làm thế nào?” Giang Đào đối diện với thái độ thờ ơ của Phì Phì thì có chút tức giận: “Hứa với anh, sau này không được như vậy.”

Phì Phì còn muốn phản bác, nhưng ánh mắt Giang Đào nhìn xuống Phì Phì, trong con ngươi sâu thẳm không cho phép cự tuyệt, khiến Phì Phì tự thấy đuối lý, vì thế liền ngoan ngoãn gật đầu nói: “Được.”

“Vậy mới ngoan chứ.” Nói xong Giang Đào lại vuốt vuốt đầu Phì Phi: “Để anh đưa em về nhé.”

“Em tự lái xe đến.”

“Vậy thì…” Giang Đào cân nhắc giây lát: “Vậy anh chạy ở phía sau em, nhìn em.”

“Anh Giang Đào, không cần đâu, tự em có thể về được.”

“Cứ như vậy đi, em ở phía trước, anh ở phía sau em.” Giang Đào khẽ cau mày rậm, giọng mệnh lệnh.

Thông qua kính chiếu hậu, Phì Phì thấy Giang Đào không nhanh không chậm theo ở phía sau, cho đến khi Phì Phì vào cửa cư xá Công viên Thời Phú, Giang Đào mới quay đầu rời đi.

Phì Phì đậu xe dưới tầng hầm, thấy xe của Chu Xuyên cũng ở đó, A, trễ thế này rồi, Chu Xuyên còn đến nhà họ Giả? Nhưng thật ra Phì Phì ngạc nhiên, mặc dù nói ông bà Giả rất thích Chu Xuyên, nhưng không đến mức giữ anh ta lại khuya như vậy nha.

Phì Phì vừa vào nhà, thấy Sắt Sắt đang ngồi trên sofa lau nước mắt, đôi mắt khóc đén vừa hồng vừa sưng, bà Giả ngồi ở bên cạnh Sắt Sắt kêu cực cưng bảo bối, không thấy ông Giả, Phì Phì mới nhớ đến ông Giả đã đến nhà ông nội. chỉ thấy Chu Xuyên ở một vùi đầu không nói câu nào.

“Sao thế?” Phì Phì ném túi xách lên ghế sofa, trợn mắt to hỏi đám người.

Bà Giả nhìn Chu Xuyên, rồi nhìn Sắt Sắt, lắc đầu, không nói chuyện, Sắt Sắt không ngẩng đầu, tiếp tục lau nước mắt. Chu Xuyên ngẩng đầu nhìn Phì Phì một chút, nói: “Sắt Sắt bị người ta khi dễ.”

“Gì? Người nào to gan vậy?” Phì Phì thét một tiếng chói tai, ngồi xuống bên cạnh Chu Xuyên.

“Ừm, là…đám nữ sinh trường học.” trong giọng Chu Xuyên không che giấu được tia chột dạ. Thấy Chu Xuyên như vậy, Phì Phì liền đoán được tám phần, khinh thường liếc nhìn Chu Xuyên nói: “Là đám fan(@@ người hâm mộ) của anh sao?”

Hóa ra là buồi tối Sắt Sắt đi dạo dưới sân, chạm mặt với mấy nữ sinh của học viện X, người ta vừa gặp Sắt Sắt liền nổi trận lôi đình, một người trong đó còn ra tay tát Sắt Sắt một cái, trước khi đi còn nói nếu Sắt Sắt không gả cho Chu Xuyên, phải hủy dung mạo của Sắt Sắt. Đám fan này chắc là từ một lời si tình của Chu Xuyên mà bắt đầu trở thành fan của Chu Xuyên, nếu không sao không tự mình tranh giành gả cho Chu Xuyên, phải buột Sắt Sắt gả cho Chu Xuyên.

“Chu Xuyên, không phải tôi nói anh, sao ngay cả đám fan của mình mà anh cũng không giải quyết được vậy?” Phì Phì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Chu Xuyên.

“Anh, anh cũng không ngờ các cô ấy sẽ có hành vi quá khích như vậy.” trong mắt Chu Xuyên có tia tự trách.

“Là ai ra tay đánh người, gọi cô ta ngày mai đến tìm tôi, Sắt Sắt dễ bị ăn hiếp, còn Phì Phì tôi không dễ chọc như vậy đâu. Dám đánh em gái tôi, tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng.” Phì Phì nói xong liền cầm lấy gạt tàn thuốc trên bàn nặng nề ném xuống bàn.

“Phì Phì, chuyện này anh sẽ xử lí tốt, không cần phiền đến em.” Chu Xuyên cẩn thận nói.

“Anh sẽ xử lí tốt? anh sẽ xử lí tốt là sẽ luôn để đám fan của anh dây dưa không rõ với Sắt Sắt? lần trước đung phải một người ở trên đường, nếu không có tôi ở đó, Sắt Sát đã sớm bi thua thiệt, Sắt Sắt của chúng tôi lại không trêu ai chọc ai, Chu Xuyên anh theo đuổi Sắt Sắt mấy năm nay, đừng nói cả chuyện khiến chị ấy vui vẻ căn bản không có, chỉ toàn gây phiền phức cho chị ấy, bây giờ hay rồi, cả ra tay đánh người cũng có, còn hủy dung mạo, tôi đã nói với anh, nếu ai đụng đến một cọng lông măng của chị ấy, tôi sẽ hủy cả nhà của ả ta.” Phì Phì vỗ xuống mặt bàn một cái, chấn động đến mức bình hoa trên bàn suýt chút nữa rơi xuống đất, bà Giả đỡ lấy bình hoa, rồi nói: “Phì Phì, con đừng như vậy, Chu Xuyên cũng đâu muốn như vậy, là đám nữ sinh kia không có gia giáo. Bọn họ cũng chỉ nói một chút thôi, thật sự dám hủy dung mạo sao.”

“Nói một chút cũng không được, con người chúng ta có thể tùy tiện để người ta nói hủy dung mạo sao? đấy là họ uy hiếp!” Phì Phì nhất quyết không tha.

Phì Phì kích động, khiến Sắt Sắt càng khóc thương tâm hơn.

Lúc này Phì Phì tức giận không có chỗ xả, đành phải trút hết cục tức lên trên người Chu Xuyên. Chu Xuyên biết nói thế nào đi nữa, thì việc này cũng vì mình mà ra, là mình có lỗi với Sắt Sắt, vì vậy ở trước mặt Phì Phì cũng hết sức thận trọng.

Phì Phì đứng dậy rót ly nước uống, mới cảm thấy tâm tình bình ổn một chút, Phì Phì đối với mọi chuyện không bao giờ buồn bực, luôn tươi cười hớn hớ, chỉ là không thể nhìn nổi người khác khi dễ Sắt Sắt. Hồi còn bé chơi đùa cùng các bạn nhỏ, trong lúc đó các bạn nhỏ cũng có buồn bực, cũng sẽ đánh nhau, người khác đánh thế nào đầu ra sao Phì Phì không xen vào, nhưng chỉ cần có người dám đụng đến Sắt Sắt, Phì Phì mới mặc kệ đối phương là nam hay nữ là cao hay là khỏe, liều mạng đánh nhau với người ta. Bây giờ trên mu bàn tay của Phì Phì có một vết sẹo cũng là do hồi nhỏ vì Sắt Sắt mà đánh nhau với người ta, bị người ta cắn. Ở trong lòng Phì Phì, Sắt Sắt chính là cô em gái thân nhất yêu quý nhất của cô, dù cho Sắt Sắt vẫn luôn không thừa nhận rằng mình là em gái, nhưng từ nhỏ đến lớn Phì Phì đã coi Sắt Sắt là em gái. Bởi vì có Sắt Sắt, Phì Phì mới cảm thấy mình không cô đơn, Phì Phì không phải người đa sầu đa cảm, nhưng mỗi lần nhìn đến kiểu chữ “Máu mủ ruột thịt”, trong lòng cũng cảm thấy đặc biệt ấm áp. Những lúc Phì Phì nói cho người khác biết mình có một em gái, giọng điệu đó luôn rất tự hào. Nếu phải hỏi trên trời này chuyện khiến Phì Phì hạnh phúc nhất là gì, Phì Phì nhất định sẽ không chút do dự nói: trên đời này hạnh phúc nhất chính là có cô em gái.

Phì Phì uống một ngụm nước, nói tiếp: “Cô gái đánh Sắt Sắt thuộc khoa nào lớp nào, ngày mai tôi đi tìm cô ta là được, cũng đã là sinh viên rồi, người trưởng thành, sẽ phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình. Tôi phải kêu cô ta công khai nhận lỗi với Sắt Sắt. nếu không tôi đến trường học tìm đến lãnh đạo của người.”