Vô Cực Liên Minh

Chương 78: Sự Thật




------------ hiện thực phân cách tuyến --------

Nguyễn Mị Nhi thật sâu nhìn Lục Đạo, tựa như muốn xem thấu hắn vậy. Người đàn ông thật để nàng hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Trí tuệ cao biến thái, y thuật thông thiên, giờ lại thêm thông hiểu trận pháp, từ đối phương lý giải với với Thất Quỷ Giam Hồn Thuật, Nguyễn Mị Nhi biết Lục Đạo ở trận pháp tạo nghệ không yếu chút nào

Nguyễn Mị Nhi phát hiện, những tưởng mình đã hiểu được hắn, ai ngờ chỉ là một góc băng sơn

“ Hì… hì, cái em biết còn nhiều lắm… chị cứ từ từ tìm hiểu ah” Lục Đạo cười xấu xa

Trong khi hai người nói chuyện, bên kia Âu Dương Chân bị hỏa xà của Nguyễn Mị Nhi trói chặt, thế nên cũng chỉ có thể nằm im ở đó, chịu từng trận quyền cước đấm đá của Phương lão. Mãnh liệt đau đớn, để Âu Dương Chấn gào thét thảm thiết, không ngừng cầu xin tha thứ

Chỉ là, đứng bên bờ vực của sự phẫn nộ, Phương lão há lại ngừng lại. Không những không ngừng, mà còn càng ngày càng điên cuồng

“ Thôi đi!!” Có vẻ như không chịu nổi nữa, Âu Dương Chấn tựa như một con dã thú phát điên gào lên. Sau đó điên cuồng lao lên, đẩy Phương lão ra, chạy sang một góc.

Dùng hai con mắt hung tợn, không phải của con người mà của dã thú, hắn cười đến âm u

“ Đúng vậy… chính là ta làm… tất cả đều là do ta làm”

Nghe chính miệng Âu Dương Chấn thừa nhận, Phương lão phẫn nộ lần thứ hai bùng nổ. Đang muốn lao tới đánh đập, thì lại bị Lục Đạo ngăn cản lại

“ Tại sao ngươi lại làm vậy. Chị Tuyết Di là vợ ngươi, cháu Mỹ Linh là con ngươi. Tại sao ngươi lại muốn hại chị ấy, lại còn dùng chính con để mình làm mắt trận” Lục Đạo sắc mặt âm trầm cực kì, chậm rãi nói

“ Ha…ha, tại sao ư?” Âu Dương Chấn cười như điên dại. Dùng một đôi mắt đỏ ngầu, ẩn chứa sát khí lạnh thấu xương, hắn chậm rãi nói “Tại vì ta muốn Phương gia phải diệt vong”

Cũng không đợi ba người phản ứng, Âu Dương Chấn cười đến băng lãnh,

“ Phương Hải, ngươi nhớ 30 năm trước, trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị bá chủ thế giới ngầm của thành phố Giang Đông. Ngươi đã diệt một gia tộc… Ngươi..,còn... nhớ chứ?” Mấy chữ cuối cùng, hắn gằn từng câu từng chữ nói

Nghe thế, Phương lão thần sắc đại biến. Vốn là phẫn nộ tới cực điểm liền biến mất không còn, thay vào đó là một sự kinh hoàng

“ Ngươi… ngươi là hậu nhân Lý gia”

“ Đúng vậy… Ta chính là Lý Sơn, con trai của Lý Trung Nam, gia chủ Lý gia mà 30 năm trước ngươi tiêu diệt. Năm đó ta 10 tuổi, nếu không phải cha ta bảo hộ, có lẽ ta cũng đã chết rồi

Kể từ đó, ta thề với trời, dù có phải chết ta cũng khiến Phương gia diệt tộc. Ha…ha, ngươi không ngờ chứ… ngươi diệt trừ toàn bộ Lý gia, muốn Lý gia biến mất khỏi lịch sử. Lại không ngờ tới, có một con cá lọt lưới, để rồi 30 năm sau nó đến trả thù”

“ Trả thù!? Chẳng lẽ nói ngươi lấy Tuyết Di cũng bởi vì trả thù sao?” Phương lão gương mặt run rẩy, có chút không tin tưởng nghẹn ngào

“ Vậy ngươi nghĩ ta thật sự yêu con gái của kẻ thù diệt tộc sao?” Âu Dương Chấn, không, Lý Sơn cười điên dại

“ Âu Dương Chấn!! Điều anh nói… đều là thật!?” Đúng lúc này, một tiếng nghẹn ngào vang lên để cả bốn người sững sờ. Chỉ thấy, không biết từ lúc nào, Phương Tuyết Di đứng trên hành lang, xinh đẹp con ngươi tràn đày khó tin nhìn Âu Dương Chấn

Phương Tuyết Di bất ngờ xuất hiện, Âu Dương Chấn cùng Phương lão đều giật mình. Cho đến Nguyễn Mị Nhi cùng Lục Đạo, thì lại bình tĩnh vô cùng

“ Tuyết Di, cháu đến từ lúc nào” Phương lão chấn động nói

“ Cháu đến từ vừa nãy… Tất cả mọi chuyện, cháu đều nghe rất rõ” Phương Tuyết Di giọng nói khàn khàn. Lại nhìn gương mặt mỹ lệ của nàng, chẳng biết lúc nào đã tràn đầy nước mắt

Phương Tuyết Di ngay hôm nay thấy ông nội mình rất khác thường. Từ việc nhanh vậy nhận quà của Lục Đạo, cho đến đi ngủ trưa. Bởi vì nàng biết, ông nội mình có thói quen không ngủ trưa bao giờ

Mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng nàng không hỏi

Chỉ đến khi nàng nghe được tiếng động lớn ở phòng Âu Dương Chấn, nàng biết trong nhà có chuyện. Khi chạy tới, nàng thấy được Nguyễn Mị Nhi đang lôi kéo Âu Dương Chấn xuống một thông đạo.

Mang theo lòng hiều kì, nàng đi theo. Và đến giờ, nàng biết được tất cả mọi chuyện. Nàng nào có thể ngờ được, người muốn hại nàng, hại phương gia vào chỗ diệt vong lại chính là người chồng nàng yêu thương

Càng để nàng chết lặng là. Con gái nàng, cũng là con gái của Âu Dương Chấn lại bị hắn mang ra làm mắt trận

Nàng đau, tựa như vạn mũi châm đâm vào tim vậy, đau đớn cùng cực. Nhưng không phải nỗi đau thể xác mà là nỗi đau tâm hồn. Mỗi nỗi đau xé rách tâm gan. Người chồng cùng chăn cùng gối 30 năm, là là kẻ chủ mưu đứng đằng sau vụ hại nàng, hại Phương gia

Nàng khóc, khóc rất nhiều, nữ cường nhân của giới thương nghiệp, một tay dựng lên cả cơ đồ khổng lồ lại khóc. Khóc vì con gái nàng chết rồi vẫn bị cha mình hãm hại. Khóc cho số phận mình, lại yêu một tên vô nhân tính đến vậy. Khóc vì tình cảm của Âu Dương Chấn dành cho mình, tất cả đều là lừa dối

Đến cuối cùng, khi nghe Âu Dương Chấn nói, hắn lấy nàng không phải vì yêu thích nàng. Phương Tuyết Di rốt cuộc không chịu nổi nữa đứng ra

“ Âu Dương Chấn!? nói cho em biết những gì anh nói đều là thật chứ?” Phương Tuyết thần sắc bi thương, ngữ khí có chút run rẩy.

Nàng chỉ muốn Âu Dương Chấn nói không phải, có lẽ nội tâm đau đớn của nàng sẽ phần nào dễ chịu hơn

Âu Dương Chấn thấy Phương Tuyết Di xuất hiện, đầu tiên là sửng sốt. Sau lại nghe nàng hỏi mình, liền như một con dã thú cười lạnh lùng

“ Đúng vậy, tôi không yêu cô” Ngừng lại một chút, hắn tiếp tục nói “Hơn 30 năm trước, ta điều tra Phương gia, biết Phương Hải có một đứa cháu, chính là cô. Liền, ta lân la tiếp cận, tán tỉnh một phen… ha…ha… không thể không nói, cô đúng thật là một con đĩ, nghe lời đường mật một chút liền yêu ta say đắm … Sau ta lấy cô, có được Mỹ Linh… à, nói cho cô một điều… ta lấy cô, tất cả là vì con bé Mỹ Linh”

“ Đủ rồi”

Âu Dương Chấn không để ý tới sắc mặt khó coi tới cực điểm của ba người cùng gương mặt tái mét của Phương Tuyết Di, bắt đầu kể lại sự việc năm đó. Cho đến khi hắn nói câu cuối cùng, Phương Tuyết Di rốt cuộc không chịu nổi nữa

Nàng thông minh, từ lời kể của Âu Dương Chấn, nàng hiểu rõ mọi chuyện. Hóa ra, Âu Dương Chấn lấy nàng, tất cả đều là một kế hoạch, một kế hoạch ấp ủ trong 30 năm để hại Phương gia diệt vong. Buồn cười nàng yêu hắn 20 năm trời, đổi lại là một sự thật phũ phàng như vậy

“ Âu Dương Chấn, ta muốn biết… Mỹ Linh có phải là ngươi hại chết” Phương Tuyết Di hai mắt vô thần nhìn Âu Dương Chấn. Nếu Âu Dương Chấn thật vì Mỹ Linh mà lấy nàng, thì chẳng lẽ, cái chết của con gái mình là do…

“ Chính là do ta giết”

- Phốc

Một câu này, tựa như một thanh kiếm đâm vào trái tim yếu đuối của Phương Tuyết Di. Nàng phun ra một ngụm máu, ngất xỉu.

Đau đớn, bi thương cùng cực khi biết mọi chuyện, nay lại biết được chồng mình vì trả thù Phương gia mới lấy mình, lại là kẻ đã giết chết con gái mình. Phương Tuyết Di rốt cuộc không chịu nổi nữa

“ Tuyết Di!!” Phương lão thấy Phương Tuyết Di ngã xuống liền kinh hoàng vội vàng đỡ lấy. Bất quá có người nhanh tay hơn, chính là Lục Đạo

Ôm lấy thân thể ngọc ngà của người đẹp vào lòng, Lục Đạo không có chút nào dục vọng, có chỉ là một sự thương tiếc từ tận đáy lòng. Người phụ này, ngày hôm nay đã chịu nhiều đả kích rồi

“ Không sao đâu Phương lão, chị ấy chỉ ngất xỉu thôi” Lục Đạo hướng về phía Phương lão cười trấn an. Quay sang nhìn Âu Dương Chấn. Ánh mắt lạnh lẽo, ngập trời sát khí từ trên người hắn bạo phát đi ra, trực chỉ Âu Dương Chấn.

Nếu như đèn sáng, có thể thấy được mắt phải của hắn, đồng tử màu trắng đã biến thành màu đỏ rực như máu

“ Âu Dương Chấn.. Ta không ngờ tới… Ngươi là một tên súc vật như vậy. Vì trả thù Phương gia, mà nhẫn tâm xuống tay với chính con đẻ của mình. Ngươi thật sự là ngay cả súc sinh cũng không bằng” Lục Đạo ngữ khí băng lãnh tới cực điểm.

Lục Đạo thật sự phẫn nộ, tức giận tới cực điểm. Âu Dương Chấn lừa dối tình cảm Phương Tuyết Di 20 năm, hắn cũng không tức giận, chỉ thấy thương tiếc cho Phương Tuyết Di. Nhưng khi biết Âu Dương Chấn chính là kẻ giết chết con để mình, hắn rốt cuộc không giật không được

Có câu: Hổ dữ không ăn thịt con. Nhưng Âu Dương Chấn, không chỉ “ ăn thịt” chính con đẻ mình, còn lấy nàng ra để hại người vợ mình, cũng là mẹ của đứa bé. Một con người… không… một con súc sinh như vậy, Lục Đạo không nổi điên sao được