Chương 18: Mỵ Châu Không Muốn Làm Công Chúa ?
“ Vũ ca ca, nhiệm vụ khó quá” Hoàng Dung nước mắt lưng tròng, ánh mắt đáng thương nhìn Trần Vũ
Mặc dù phần thưởng của hai nhiệm vụ này để Hoàng Dung nhìn mà thèm. Nhưng nội dung nhiệm vụ lại để tiểu loli khóc không ra nước mắt.
Quá khó !! Dung Nhi không làm nổi
“ Khục!! Dung Nhi đừng sợ” Trần Vũ vội váng trấn an Hoàng Dung “ Nhiệm vụ này đích thực khó nhưng không có thời gian ah. Dung Nhi bất kì lúc nào cũng có thể làm được”
“ Mới cả trong Cửa Hàng không phải bán Nội Lực sao ?”
“ Ủa có hả” Tiểu loli ngơ ngác,
“ Dung Nhi không kiểm tra sao? Ở gian hàng thứ hai có thể tăng lên các hạng năng lực của mình” Saeko đi theo Trần Vũ phụ hoạ “ Như kiếm thuật của chị có thể dùng 1000 THL để tăng lên Trung Cấp”
Nói đến kiếm thuật của mình, Saeko không khỏi buồn bực. Nàng thấy kiếm thuật của mình rất tốt, lại không nghĩ tới ở trong mắt Đa Nguyên Hội chỉ có Sơ Cấp.
Trong nhóm cũng chỉ có Asuna với Mỵ Châu là không có . Đơn giản vì hai người chỉ là người thường.
“ Khục !! tại em mải thăm quan Tiên Giới nên không chú ý tới” Hoàng Dung lộ vẻ không có ý tứ. Sau khi tiếp nhận kiến thức, Hoàng Dung liền vứt nó qua đầu mà chăm chú quan sát Tiên Giới. Ai bảo nơi này tràn đầy mới mẻ với một người cổ đại
Nói xong, Hoàng Dung vội mở ra ( Cửa Hàng) lập tức hưng phấn
“ Oa!!là thật nè. 50 THL cho một năm Nội Lực”
Năm Nội Lực là cách tính Nội Lực của võ giả, được tính theo thang đo người thường. Ví dụ như một năm Nội Lực, tức là Nội Lực mà một người thường tu luyện trong một năm
Cơ mà có người tư chất tuyệt đỉnh nên tốc độ tu luyện nhanh hơn người khác, Nội Lực tu luyện trong một năm có thể ngang với người thường tu 10 năm. Có người tư chất kém cỏi, cả đời không thể luyện ra nội lực,…Ngoài ra còn có tác động từ ngoại lực như thiên tài địa bảo, cắn thuốc,… nên cách tính này cũng chỉ là tương đối mà thôi .
Nhưng nói gì thì nói, Nội Lực càng nhiều thì càng mạnh. Cỡ như Thiên Hạ Ngũ Tuyệt, ai mà không có vài chục năm thậm chí là trăm năm Nội Lực. Mà đấy là bọn họ khổ tu mấy chục năm trời mới có thành tựu này.
Hiện tại Hoàng Dung thấy gì ? 50 THL = một năm Nội Lực ? Cái giá này rẻ không ? Hoàng Dung không biết. Nhưng nàng biết rõ một điều. Nếu như có đủ THL hoàn toàn có thể trong nháy mắt sở hữu chục năm, thậm chí là trăm năm Nội Lực. Cái này so với cắn thuốc, ăn thiên tài địa bảo còn kinh khủng hơn
“ Quả nhiên là tiên giới, quá kinh khủng” Hoàng Dung thầm than một tiếng.
Đồng thời đối với nhiệm vụ cũng không còn sợ hãi rồi. Giờ quan trọng, là kiếm THL ah. Không cần nhiều, chỉ cần 5000 THL, mua lấy trăm năm Nội Lực thì cũng vô địch rồi.
“ Thế nào Dung Nhi, có muốn đổi nhiệm vụ không?” Trần Vũ híp mắt nhìn Hoàng Dung, trêu trọc một phen
“ Hì…hì… Dung Nhi không đổi nữa” Hoàng Dung nghịch ngợm lè lưỡi “ Có gian hàng thứ hai, Dung Nhi tự tin hoàn thành nhiệm vụ rồi”
Nói xong, không chút do dự điểm kích đồng ý .
Thấy Hoàng Dung tiếp nhận cả hai nhiệm vụ, Trần Vũ khoong khỏi sững sờ
“ Nè Dung Nhi, cái nhiệm vụ đánh bại Thiên Hạ Ngũ Tuyệt có cha em đó nha”
“ Hắc… tin tưởng phụ thân sẽ hiểu” Hoàng Dung cười hì hì, không có chút cảm giác tội lỗi nào
Đứng nhìn Hoàng Dung nãy giờ dáng dấp ngây thơ trong sáng. Phải biế cô nhóc này là con của Đông Tà Hoàng Dược Sư, hiền lành ngoan ngoãn không có trong từ điển của nàng. Lại thêm nhiệm vụ cũng chỉ yêu cầu đánh bại, thế nên Hoàng Dung không có gánh nặng gì.
Chỉ có thể nói : Phụ thân !! Dung Nhi xin lỗi
Nhìn bộ dạng tiểu ác ma của Hoàng Dung, Trần Vũ âm thầm vì Hoàng Dược Sư một phút mặc niệm. Cũng không biết sau này, bị chính con gái mình củ hành, ông già sẽ có cảm xúc thế nào
Thấy mọi người đều công bố nhiệm vụ, Mỵ Châu cũng không có dấu diếm.
Mà khi nhìn nhiệm vụ cá nhân của Mỵ Châu, ai nấy đều không khỏi ngạc nhiên
[ Nhiệm Vụ Cá Nhân
1. Thu Thập Dược Liệu
Mô tả: Thu thập các loại dược liệu ở thế giới của mình rồi bán cho hệ thống. Giá cả sẽ được định theo độ hiếm cộng dụng của dược liệu đó
2. Thu Thập Khoáng Sản
Mô tả: Thu thập các loại dược liệu ở thế giới của mình rồi bán cho hệ thống. Giá cả sẽ được định theo độ hiếm cộng dụng của dược liệu đó]
" Ầy, nhiệm vụ của Mỵ Châu dễ dàng vậy ?" Asuna lầm bầm một câu
Đúng vậy !! nhiệm vụ của Mỵ Châu không phải chém g·iết Zombie, không phải đánh khắp thiên hạ vô địch thủ,... mà chỉ đơn giản là thu thập dược liệu với khoảng sản mà thôi.
Quả thực là vô cùng nhẹ nhàng
" Có lẽ bởi thế giới của Mỵ Châu rất phổ thông ah, không tồn tại bất kì sức mạnh siêu nhiên nào?" Trần Vũ ngược lại không mấy ngạc nhiên, cười giải thích cho chúng nữ.
Hoàng Dung xuất thân từ thế giới Võ Hiệp Saeko đến từ tận thế Zombie, Asuna dù là người thường nhưng lại có sự tồn tại của S.A.O . Cả ba thế giới này đều có những mối nguy hiểm khác nhau. Chỉ riêng Mỵ Châu, thế giới của nàng là thế giới dã sử - lịch sử không tồn tại bất kì yếu tố siêu nhiên nào. Thế nên, nhiệm vụ đơn giản như vậy cũng dễ hiểu
*********
“ Oa, Mỵ Châu lại là một vị công chúa !?”
Qua trò chuyện, Asuna biết được Mỵ Châu chính là công chúa, nhất thời giật nảy mình.
Ngay cả Saeko, người vẫn luôn bình thản nãy giờ cũng phải nghiêm túc nhìn Mỵ Châu
Ai có thể nghĩ tới, cô gái thoạt nhìn nhút nhát này lại là một vị công chúa
Đối với công chúa, Asuna và Saeko đều ôm tâm lý kính trọng. Dù sao, Nhật Bản thời hiện đại vẫn có hoàng thất. Mặc dù không có thực quyền, nhưng danh vọng trong dân chúng vẫn rất cao, thuộc về quý tộc quyền quý.
“ Thảo dân Dung Nhi, bái kiến công chúa điện hạ” Những lời này phát ra từ miệng Hoàng Dung. Chỉ thấy cô nhóc này quỳ gối thi lễ. Có điều đôi mắt to chớp chớp nhìn Mỵ Châu, trên mặt còn treo nụ cười nghịch ngợm cho thấy Hoàng Dung hoàn toàn là đang đùa rỡn
Đáng tiếc Mỵ Châu không nhìn ra được điểm này, mắt thấy Hoàng Dung lễ bái, cô nàng phát hoảng rồi. Vội vàng đỡ Hoàng Dung đứng dậy, lắp bắp
“ Dung Nhi đừng làm vậy”
Mỵ Châu đích thực là sợ hãi.
Nàng sợ bởi vì thân phận công chúa mà tạo nên khoảng cách giữa mình và mọi người.
Đối với mấy người Hoàng Dung, Mỵ Châu thật tâm coi bọn họ là bạn bè thân thiết. nàng cũng không muốn vì thân phận mà đánh mất bọn họ
Mắt thấy Mỵ Châu hốt hoảng, Asuna xoa trán . bất đắc dĩ nói : “ Mỵ Châu cậu không nhận ra Dung Nhi đang chỉ đùa giỡn thôi sao?”
Đây thật sự là công chúa ? sao chẳng thấy giống tý nào cả ?
Trong suy nghĩ của Asuna, công chúa thì phải quý phái kiêu sa. Lời ăn tiếng nói đều toát ra mùi quý tộc.
Còn Mỵ Châu thì sao ? dáng dấp hiền lành nhút nhát mang cảm giác dễ bắt nạt. Mà thực tế lúc trước Mỵ Châu thật sự bị Hội Trưởng doạ cho không giám nói một câu ah
“ Ân…ân…” Hoàng Dung cũng gật đầu phụ hoạ “ Dung Nhi chỉ đùa thôi, Mỵ Châu tỷ tỷ đừng tin là thật nha”
Nhìn bộ dạng của hai người không giống nói dối. Mỵ Châu thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà để chắc chắn, Mỵ Châu vẫn lên tiếng đính chính
“ Sau này th·iếp không phải công chúa gì cả. Chỉ là một người thường thôi”
Kể từ khi biết tương lai, Mỵ Châu rất phản cảm với thân phận công chúa của mình. Theo nàng thấy, nếu mình không phải là công chúa thì cũng chẳng bị phụ thân gả cho Trọng Thuỷ, không lấy Trọng Thuỷ thì bi kịch sẽ không xảy ra. Nếu có thể, Mỵ Châu nguyện làm một người bình thường còn hơn là công chúa một ước
Ngồi đối diện ba người, Saeko thu hết tất cả vào mắt.
“ Mặc dù nhìn thế nào thì Mỵ Châu cũng không giống công chúa” Saeko thưởng thức ly trà Thiên Đường trong tay, ánh mắt rơi vào người Mỵ Châu, trên gương mặt lãnh diễm lộ ra nụ cười ôn hoà
“ Nhưng không thể không nói, tiếp xúc với em ấy thoải mái hơn nhiều”
“ Saeko sensei nói không sai. Mỵ Châu đích thực là khiến ai cũng không ghét được” Trần Vũ gật đầu phụ hoạ. Hoàn toàn quên mất thời gian đầu, là thằng nào có ác cảm với người ta
“ Ái chà, chẳng lẽ Hội Trưởng đại nhân động lòng. Muốn tán tỉnh Mỵ Châu ?” Saeko híp mắt nhìn sang. Thái độ trước sau như một, nhã nhặn ôn nhu. Nhưng không biết tại sao, Trần Vũ lại ngửi thấy mùi nguy hiểm
“ Saeko sensei nghĩ nhiều rồi. Nếu muốn tán tỉnh, thì em cũng tán Saeko sensei ah” Trần Vũ cười xấu xa, nói đến đây còn tiến đến gần người đẹp. Bốn mắt nhìn nhau, Trần Vũ thanh âm mang theo từ tính
“Sensei nghĩ thế nào?”
Trước thế công của Trần Vũ, Saeko vốn không có chút kinh nghiệm tình trường nào lập tức thất thủ. Ánh mắt né tránh, không dám nhìn đối phương, vội vàng đáp lại
“ Chị không biết”
Nói xong, liền chuyển mông sang bên ba nữ. Không dám tiếp xúc gần với Trần Vũ
Thời điểm này, nội tâm Saeko hỗn loạn tưng bừng.
Mặc dù mặt ngoài, Saeko thành thục cẩn trọng, nhìn như người trưởng thành nhưng bản chất thì nàng vẫn là thiếu nữ chưa trải sự đời. Bị soái ca như Trần Vũ chủ động tán tỉnh, Saeko tất nhiên hoảng hốt
Đối với vị hội trưởng đẹp trai này, Saeko ôm tâm lý phực tạp. Một mặt, nàng cảm kích đối phương cho mình một sân chơi rộng lớn, một nơi ở lại khỏi tận thế tàn khốc. Một mặt, Saeko cũng bị hấp dẫn bởi dung mạo tuấn mỹ cùng sự thân thiện mà Trần Vũ mang lại
Hảo cảm là có, nhưng bảo thích hắn thì vẫn còn kém xa lắm. Dù sao, hai người mới chỉ tiếp xúc có một ngày mà thôi.
Về phần Trần Vũ, khoé miệng dâng lên tiếu dung.
So với Mỵ Châu, công lực Saeko hiển nhiên là khó hơn nhiều. Nhưng từ thái độ vừa nãy, Trần Vũ nhìn ra được cô nàng có hảo cảm với mình. Ấn tượng đầu tiên đã tốt đẹp, về sau thì dễ làm rồi