Vô Cực Chân Nhân

Chương 3: Không thể đứng nhìn




Chương 3: Không thể đứng nhìn

“Không nói nhảm nữa, tớ bắt đầu kể chuyện tớ đã gặp phải.

Hai tuần trước, tớ chuyển tới căn hộ của chung cư đang thuê. Phòng này mới được tân trang đẹp đẽ, gồm một phòng ngủ và một phòng khách. Nó nằm cách công ty tớ đang làm không xa bao nhiêu. Tiền thuê có hơi đắt một ít, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.

Vào ngày thứ ba khi tớ chuyển tới nơi ở mới, sáng hôm ấy khi bắt đầu đi làm, tình cờ tớ gặp ba cô gái ở tầng trên. Tớ không nghĩ tới một trong số đó là bạn học cùng lớp thời cấp ba. Cô ấy tên là Y Y. Tất nhiên đây không phải là tên thật của cô ấy. Ở trong lời kể lại của tớ, tất cả người và địa danh liên quan đều sẽ dùng tên giả. Tớ phải tạm thời đảm bảo bản thân tuyệt đối an toàn. Khi nào thời điểm thích hợp, tớ sẽ nói cho cậu biết rõ.

Tiếp tục nói về Y Y đi. Cô ấy nhận ra tớ, hai người bọn tớ dĩ nhiên là vui mừng vô cùng. Y Y hiện tại đang thuê một căn hộ trong chung cư cùng hai người bạn. Ba người bọn họ đang làm trong cùng một công ty. Sau khi trò chuyện vài câu, tớ cùng ba cô ấy tách ra đi làm. Tối đến, sau khi tan việc, tớ đi tới căn hộ của bọn họ làm khách, ăn bữa cơm chung. Với những người làm công phiêu bạt tứ xứ, có thể tình cờ gặp được đồng học trước kia, cùng ngồi một nơi tâm sự về những chuyện thú vị thời học sinh là một chuyện rất may mắn.

Cơm nước xong xuôi, tớ mời Y Y đến căn hộ tớ thuê chơi cho biết. Lúc đi ra cửa nhà cô ấy, ở vách tường bên trái, cách mặt đất chừng hơn một mét tám, tớ thấy một nhóm chữ kỳ quái. Chữ lớn là chữ W, phía trong bên trái chữ W là chữ H, phía trong bên phải chữ W là chữ M, phía trên giữa chữa W là chữ A nhỏ. Nhóm chữ kỳ quái này có màu đỏ, rất bắt mắt. Nếu không phải vậy, tớ đã không nhìn thấy.

Lúc ấy, tớ tò mò, hỏi Y Y xem là ai viết lên. Y Y nhìn xem một lát rồi nói cô ấy không chú ý lắm, giống như nhóm chữ này vừa viết không được mấy ngày. Không biết là trực giác hay gì, nhìn xem nhóm chữ kỳ quái, tớ cảm thấy chúng không giống như sơn, tớ chợt nghĩ thầm có phải chúng được viết bằng máu hay không. Thời điểm này, tớ không dám nói thẳng ra điều suy nghĩ, sợ Y Y bị dọa. Đây cũng chỉ là suy nghĩ chợt lóe trong đầu tớ, tớ còn không dám cho rằng đó là sự thật, huống chi là Y Y.

Những ngày sau đều yên bình, không có chuyện gì xảy ra. Một tuần sau khi tớ chuyển vào, là thứ bảy tuần trước, tan việc xong tớ đi uống rượu với đồng nghiệp, hẳn là hơn mười giờ tối mới về. Về tới nhà, tớ chơi trò chơi trên máy tính một lúc. Lúc chơi trò chơi, tớ có mang tai nghe. Đang chơi thì tớ bỗng nghe được hai tiếng kêu thảm làm tớ sợ hết hồn. Tớ tháo tai nghe ra, cẩn thận nghe lại thì không nghe được gì lạ, chỉ nghe lầu trên có tiếng khiêng đồ đi tới đi lui, không rõ phía trên đang chơi trò gì.

Tớ không nghĩ quá nhiều, chơi trò chơi thêm một chút nữa thì lên giường đi ngủ. Ngủ đến nửa đêm, tớ đang mơ mơ màng màng thì bị thanh âm gì đó làm cho tỉnh lại.



Két két, két kít…

Âm thanh không lớn, đứt quãng, nhưng nghe cực kỳ khó chịu. Tớ nằm trên giường, cẩn thận nghe chừng một phút, nhận ra âm thanh khó chịu kia truyền tới từ lầu trên.

Chung cư tớ đang ở có mười tầng tất cả, là chung cư mới xây. Chung cư sắp xếp một bên là phòng số chẵn, một bên là phòng số lẻ. Y Y cùng bạn ở tầng bảy, tớ ở tầng sáu. Tầng bảy chỉ có hai phòng có người ở, tầng sáu chỉ có mình tớ ở. Gần phòng tớ nhất là phòng của ba người Y Y. Cho nên âm thanh tớ nghe được có khả năng lớn nhất phát ra từ phòng thuê của họ.

Tớ cầm lấy điện thoại trên bàn phòng ngủ, nhìn xem thời gian, thấy đã gần hai giờ sáng rồi. Ở khoảng thời gian này, không ngủ thì có thể chơi đùa chuyện gì được. Âm thanh này lại cực kỳ kỳ quái, tớ không nghe ra các nàng đang làm gì.

Âm thanh khó chịu kia cứ vang lên rồi lại dừng lại, đứt quãng tới lui. Tớ nằm trên giường muốn ngủ mà không được, trong đầu muốn nứt ra, vô cùng rối rắm. Chợt tớ nhớ tới lúc chơi trò chơi dường như bản thân nghe được hai tiếng kêu thảm thiết. Ý nghĩ này bỗng xuất hiện làm cho tớ giật mình, tỉnh táo lại.

Đầu tiên là hai tiếng như kêu thảm truyền đến, sau đó nửa đêm lại vang lên những âm thanh “két két, két kít…” cổ quái. Nếu là cậu, Thái Nhi, cậu sẽ nghĩ thế nào?

Tớ như ngay tức thì nghĩ đến những ký hiệu kỳ quái màu đỏ trước cửa căn hộ Y Y. Khi liên tưởng những thứ này với nhau, tớ cảm thấy chúng như ẩn ẩn có chuyện gì đó không hay.

Tớ lo lắng cho Y Y. Do dự thoáng chốc, tớ dùng điện thoại gọi cho cô ấy. Điện thoại có tiếng đổ chuông, nhưng không có người nhận. Tớ gọi ba lần liên tiếp, tất cả đều đổ chuông nhưng không có người nhận. Tớ cảm thấy tình huống có gì đó không ổn. Tớ đứng lên mặc quần áo, ra khỏi cửa, bấm thang máy đi lên lầu.



Tớ định bấm chuông cửa, nhưng nhìn thấy cửa không đóng, có một khe hở nhỏ. Hơn nửa đêm, ba người con gái thế mà không đóng cửa. Điều này làm cho tớ hoài nghi, nhưng tớ vẫn nhấn chuông cửa. Chờ một hồi lại không thấy có người mở cửa, tớ liều mình mở cửa ra, đi vào phòng khách.

Toàn bộ căn hộ là một mảnh tối tăm, chỉ có một xíu ánh sáng le lói từ bóng đèn hành lang chiếu vào.

Tớ vào trong nhưng không nghe được âm thanh gì cả. Tớ lấy điện thoại ra, gọi Y Y thêm một lần.

Trong bóng tối đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại khiến tớ hết hồn. Tiếng chuông điện thoại cứ vang lên, song không có người bật đèn, không có người nghe điện thoại. Người dù ngủ mê mệt cũng không thể nào b·ất t·ỉnh, huống chi cả ba người con gái không có bất cứ ai có phản ứng gì.

Tớ cảm thấy có thể có chuyện đã xảy ra, liền mở đèn led trong điện thoại, soi về phía tường, tìm công tắc đèn. Đi đi, dưới chân tớ bỗng nhiên bị thứ gì cản. Tớ không để ý liền ngã một cái, điện thoại trên tay rơi trên mặt đất. Màn hình điện thoại nằm dưới, phía lưng điện thoại quay lên, đèn led phía lưng điện thoại rọi lên trên trần, ánh sáng nhỏ yếu làm cho căn phòng đen tối hơi sáng ngời.

Dưới ánh sáng nhạt, tớ đột ngột phát hiện ba người ngồi đằng trước mình, xa xa phía bên trong. Họ không phát ra tí âm thanh nào, nên trước đó tớ không nhận ra điều gì.

Thân thể bọn họ đều không mặc quần áo, từ bộ ngực có thể nhận ra là thân thể phụ nữ. Điều đó làm tớ nghĩ tới Y Y và hai người bạn cùng phòng.

Nhưng mà khi tới nhìn vào mặt các cô ấy, tớ như muốn đứng tim, sắp bị hù c·hết. Cậu không có cách nào có thể tưởng tượng ra lúc ấy tớ bị dọa thành dạng gì. Dù hiện tại tớ đang kể lại khung cảnh ngày ấy, tay cầm bút ghi âm của tớ vẫn run rẩy, toàn thân lạnh toát như đang ngâm mình trong nước đá.



Thời khắc ấy, tớ không có nhìn thấy đầu của ba cô gái. Ở nơi vốn là đầu họ là một đóa hoa lớn lắc lư lắc lư.

Tớ thề, tớ không có nói dối một chữ nào, tớ nhìn thấy trên ba cái cổ là ba cái đóa hoa lắc lư lắc lư. Tớ bị dọa đến nỗi té bệt xuống đất. Đầu óc của tớ lúc ấy chỉ có một chữ “chạy”.

Tớ không biết tớ chạy ra khỏi cửa như thế nào, trong đầu tớ khi ấy hoàn toàn trống rỗng. Tớ chạy lảo đảo, theo lối cầu thang thoát hiểm chạy thẳng về phòng, đóng cửa lại. Tớ ngồi dưới đất, há miệng thở dốc, tim đập loạn không thôi.

Tớ rất sợ, chuyện này không phải là phim kinh dị, không phải là một chuyện ma được nghe từ người khác, mà là chuyện thật gặp được. Loại cảm giác tuyệt vọng, bất lực, người không từng trải qua không có cách nào tưởng tượng ra nổi.

Tớ ngồi dưới đất, qua không biết bao lâu thì dần dần tỉnh táo hơn. Đầu óc tớ bắt đầu suy nghĩ tới vài chuyện, tớ bắt đầu nhớ lại đầu đuôi của chuyện này.

Mấy ngày trước, tớ nhìn thấy đám ký hiệu WHMA bên cạnh cửa ra vào căn hộ ba người Y Y thuê. Hôm nay lúc ban đêm, tớ nghe được hai tiếng kêu thảm thiết, lúc ngủ nghe thấy những tiếng vang lạ “két két, két kít…”. Sau đó tớ lên lầu, phát hiện cửa không đóng liền vào phòng, không mở đèn trong căn hộ thì phát hiện ba t·hi t·hể ngồi quanh, bọn họ không có đầu, trên đầu là đóa hoa lắc lư. Tớ bị hù dọa, vội chạy về phòng. Đây là toàn bộ chuyện đã xảy ra.

Tỉnh táo lại, tớ cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy ba t·hi t·hể không đầu hẳn không phải Y Y và hai người bạn cùng phòng chứ?! Nếu như đó thật là các cô ấy, đầu họ làm sau đột nhiên biến thành hoa, chuyện này thật khó tin.

Tớ đứng lên, chạy về phòng ngủ, bật máy vi tính lên, tìm kiếm một lúc. Tớ chăm chú nhìn những tin tức liên quan đến những chuyện ly kỳ, chuyện ma quái, những truyền thuyết kinh dị xưa nay. Tớ tìm mãi, thế nhưng mãi không thể tìm được câu trả lời cho chuyện này.

Tớ cố gắng suy nghĩ thật kỹ, cảm thấy không đúng lắm. Cho dù ba người họ có trúng tà đi nữa, đầu ba người họ không thể đột ngột biến thành hoa. Tớ tự hỏi: “Chẳng lẽ tớ gặp phải thứ quỷ quái gì, nhìn hoa mắt?”

Nghĩ lại cũng không đúng, tớ không chỉ gọi điện thoại cho Y Y một lần. Từ đầu đến cuối, điện thoại Y Y đổ chuông nhưng không có người nhận. Nhất là lúc ở trong phòng thuê của Y Y, tiếng chuông reo một lúc lâu như vậy, cả căn phòng không có một tí động tĩnh gì. Chắc chắn là do xảy ra chuyện gì đó, điều này không có khả năng sai.

Tớ do dự mãi, cuối cùng quyết định đi lên nhìn một lần nữa. Mặc dù tớ không muốn, nhưng nghĩ đến việc bạn học cũ gặp phải nguy hiểm, tớ không thể khoanh tay đứng nhìn.”