Vợ Của Tui Là Alpha Đó Nha

Chương 1: Anh




Hôm nay cũng như hôm qua, ba mẹ cậu lại lái xe đi làm bỏ cậu một mình ở nhà. Nhưng có cái chỗ khác ở mọi ngày là hôm nay có người đến chơi cùng mình. Hoa Huyền vui vẻ chạy vào phòng rồi chọt chọt cái người đã chiếm cái giường mình hôm qua:" Thiên ơi...ông mặt trời dậy rồi đoá, cậu cũng dậy chơi với tớ đi"

Nhưng đáp trả lại cậu là một cái hừ rồi xoay lưng úp mặt vào tường. Hoa Huyền không nói nữa, nó lủi thủi ôm cái rổ đồ chơi đi ra phòng khách và một mình cô đơn lắp ráp. Hơn một tiếng sau, phòng mở ra xuất hiện một cậu bé lớn hơn Hoa Huyền 1 tuổi nhưng thân thể cực kỳ ốm yếu và còn có nhiều vết thương được che bởi áo tay dài. Cậu bé đó tên là Châu Thiên, Hoa Châu Thiên.

Nó đi ngang qua lâu đài lắp ráp của Hoa Huyền rồi lấy chân đạp mạnh xuống, nó nắm lấy cổ áo cậu và đe doạ nói:" Tao từ nay là anh của mày chứ không phải vợ mày, mày nên mà biết điều một chút. Tất cả mọi thứ đều là của tao, cha mẹ cũng là của tao!" Nói xong Châu Thiên đi xuống phòng bếp làm cơm để đó một tên nhóc đang ngồi mếu máo. "Nó không cần, nó không cần!! Nó không cần một người như thế hức hức tại sao lại không chơi với nó chứ".



Cậu ngồi ôm lắp ráp bỏ vào rổ rồi đi từ từ xuống bếp, nó đứng nép một bên nhìn mà chẳng dám đi xuống. Nhìn người ban nãy hung dữ như thế nhưng chiên cơm thật sự ngon quá, cậu cũng muốn ăn. Thấy Châu Thiên đổ ra hai đĩa, cậu liền vui vẻ đứng chờ.

- " Chân mày bị gãy rồi hả, còn không mau đến bưng cơm!"

- " Vâng, tớ đến liền!" Cậu chạy đến

- " Mày mới xưng gì đấy?! Tao nói thế nào? HẢ!" Châu Thiên để đĩa cơm lên bàn rồi đẩy Hoa Huyền ra quát

- " Không không anh Thiên, anh Thiên cho em xin lỗi"

- " Cầm lấy" Châu Thiên đưa cho Hoa Huyền đĩa cơm rồi ngồi xuống bàn ăn.

Hoa Huyền ăn cơm ngon lành nhưng nhìn kĩ lại thì trong dĩa nó không có trứng ốp la với xúc xích, mà chỉ có cơm chiên với hành và ít tương. Cậu lặn lẽ ăn hết rồi để vào bồn rửa và rửa sạch rồi úp lên.

Đến chiều mẹ cậu về và mang cho cậu một cái bánh gạo, còn cho Châu Thiên là một cái bánh mì. Châu Thiên liếc nhìn cái bánh gạo trên tay cậu và cắn bánh mì trong ánh mắt thù địch.

Một ngày của cậu trải qua thật vất vả, cậu lo lắng cho tương lai bị ăn hiếp này của mình.