Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 246: Ngủ với nam cường thịnh




Nay Doãn Thu Ngọc dám làm như vậy là vì Đông Phùng Lưu bình thường bận rộn, hay là vì Đông Phùng Lưu căn bản không chú ý tới?

Đông Phùng Lưu có biết chuyện này không?

Vì trong lòng có chuyện nên Đường Tinh Khanh tùy ý hàn huyên vài câu với Đường Ngũ Tuấn xong, liền ngắt cuộc gọi video.

Nếu như Đông Phùng Lưu không biết thì... Nhất thời, Đường Tinh Khanh cảm giác như mình đã phát hiện được một bí mật ghê gớm lắm.

Mà bên phía Đường Ngũ Tuấn, sau khi vừa ngắt cuộc gọi video xong, liền nghe thấy tiếng động ở cửa, thằng bé cho rằng Nam Cường Thịnh đã trở về, bèn vội vàng giả vờ rất vui vẻ đi ra ngoài hô lớn: “Chú Nam Cường, chú đã trở về... Ơ, chị Phương Minh, sao chị lại ở cùng chú Nam Cường...”

Lời còn chưa nói hết, Đường Ngũ Tuấn đã hiểu ra đây là chuyện gì rồi.

Nam Cường Thịnh không biết có chuyện gì mà uống say rồi gác vào vai Phương Minh, mà sức Phương Minh vốn đã mạnh, cứ thế đỡ anh ta trở về.

Lúc đến cửa, Phương Minh đã mệt mỏi không chịu nổi rồi, cô ấy lôi cả người Nam Cường Thịnh, thở hồng hộc nói với Đường Ngũ Tuấn rằng:”Nhóc thối, nhanh tới đỡ chú Nam Cường của em dùm nào, chị sắp mệt chết đến nơi rồi...”

“À dạ...” Cơ thể nhỏ bé của Đường Ngũ Tuấn chạy tới bên cạnh Nam Cường Thịnh, nói là hỗ trợ, thực ra thằng bé chỉ kéo cánh tay Nam Cường Thịnh, dắt anh ta đi mang tính chất tượng trưng thôi.

Đường Ngũ Tuấn mới bao lớn, nào có sức lớn thế mà đỡ nổi một người nặng như Nam Cường Thịnh chứ.

Đến khi khiêng Nam Cường Thịnh lên ghế sofa, Phương Minh đã mệt không chịu nổi nữa rồi, cô ấy ngồi bên cạnh Nam Cường Thịnh, cả người đều ngả lên ghế sofa, la lớn: “Mẹ kiếp, mệt chết bà đây luôn...”

Đường Ngũ Tuấn nhìn dáng vẻ hai người, cảm thấy giữa bọn họ có gì đó, Nam Cường Thịnh uống đến mơ màng mà trở lại, Phương Minh còn tốt bụng đưa anh ta về nhà. Thấy dáng vẻ của Phương Minh cũng đã uống nhiều rượu, có lẽ cô ấy cũng khá biết uống, nên mới không bị say.

Quả nhiên, đợi Phương Minh hít thở bình thường lại xong, cô ấy tức giận đạp cho Nam Cường Thịnh đang bất tỉnh nhân sự một cước, cả giận nói: “Anh có phải là đàn ông không hả, uống có mấy chai rượu mà đã gục rồi, không có tiền đồ!”

Đường Ngũ Tuấn giả vờ ra vẻ tò mò, hỏi với giọng ngây ngô: “Chị Phương Minh, hai người đã xảy ra chuyện gì sao? Sao lại uống nhiều rượu như vậy?”

Không nói thì thôi, vừa nói tới là Phương Minh càng tức giận hơn, cô ấy trợn mắt lên giận dữ nhìn Nam Cường Thịnh, tức giận nói: “Còn không phải là tại chú Nam Cường của em hả, nhìn thấy chị, chỉ nói gì mà muốn tìm một người uống rượu với anh ta, biết trước anh ta uống kém như vậy, chị đã không uống cùng anh ta!”

Trút một trận ai oán xong, Phương Minh cũng nguôi nguôi, cô ấy nói với Đường Ngũ Tuấn: “Nhóc thối, em ở nhà trông coi chú Nam Cường nhé, chị đi trước, lần sau lại chơi với em nha.”

Đường Ngũ Tuấn vừa định gật đầu, đã thấy Nam Cường Thịnh giơ tay kéo tay Phương Minh, không cho cô ấy rời đi, trong miệng còn nói: “Đừng đi...”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Đường Ngũ Tuấn cười thầm, thằng bé nhẹ nhàng nói với Phương Minh rằng: “Chị ơi, em thấy hay là chị ở bên chú Nam Cường đi, em buồn ngủ rồi, về phòng ngủ trước đây ạ.”

Nói rồi Đường Ngũ Tuấn lạch bạch chạy về phòng.

“Nè!” Phương Minh gọi cũng không trở lại, cô ấy nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của Đường Ngũ Tuấn, lẩm bẩm: “Nhóc con xấu xa, đầu óc lại hư đến vậy...”

Vừa dứt lời, Phương Minh lại cảm thấy trông Đường Ngũ Tuấn khá quen, nhưng bất đắc dĩ hôm nay cô ấy cũng uống hơi nhiều, trong đầu cũng thấy chóng mặt, nhất thời không nhớ được Đường Ngũ Tuấn sao lại khiến cô ấy cảm thấy quen thuộc như vậy.

Phương Minh chính là như vậy, dù uống say, sắc mặt vẫn bình thường, người ngoài thoạt nhìn thì thấy rất tỉnh táo, nhưng chỉ có cô ấy biết, đầu óc không còn tỉnh táo, ý thức này kia cũng trở nên yếu đi.

Nam Cường Thịnh vẫn đang lôi kéo tay cô ấy, Phương Minh dùng sức lắc, lại phát hiện ra mình căn bản không bỏ được tay Nam Cường Thịnh ra.

Phương Minh lập tức mở to hai mắt nhìn, tên này được lắm, nắm chặt như thế, không phải là giả say chứ?

Phương Minh không tin nên đá đá Nam Cường Thịnh, thấy anh ta vẫn không có phản ứng gì, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ từ bỏ ý nghĩ đánh thức anh ta dậy, nhìn anh ta trông như người chết vậy, chắc cũng say thật rồi.

Nhìn qua cách bày trí trên ghế sofa, không có chăn mà không gian cũng không đủ lớn, nếu để cô ấy bị Nam Cường Thịnh lôi kéo như thế cả đêm, cũng không phải là cách hay. Rơi vào đường cùng, Phương Minh không thể làm gì khác hơn là kéo Nam Cường Thịnh dậy lần nữa, lôi anh ta đến phòng của anh ta.

Phòng Nam Cường Thịnh ở tầng hai, đợi đến khi Phương Minh kéo anh ta đến được giường, lại mệt không thở nổi, hơi sơ ý một chút, lúc cô ấy quẳng Nam Cường Thịnh lên giường, chính cô ấy cũng ngã xuống theo.

Một thoáng đó, Phương Minh lại ngã vào lòng Nam Cường Thịnh, trong mũi quanh quẩn hương vị đàn ông, và cả hương nước hoa trên người Nam Cường Thịnh. Đây chính là mùi Phương Minh thích, khiến cô ấy không khỏi ghé vào ngực Nam Cường Thịnh ngửi mùi hương nước hoa thơm tho này một hồi.

Mãi lâu sau, Phương Minh mới lấy lại tinh thần, cô ấy vội vã muốn đứng lên từ trong lòng Nam Cường Thịnh, lại bị Nam Cường Thịnh ôm siết một cái, vây cô ấy thật chặt trong ngực.

Phương Minh đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức bừng bừng lửa giận, cô ấy dùng sức lực toàn thân giãy khỏi cái ôm của Nam Cường Thịnh, cô ấy đưa tay đánh vào tay Nam Cường Thịnh thật mạnh, miệng nói năng rất hùng hổ: “Tiên sư nhà anh, muốn thừa dịp uống say sàm sỡ bà đây ư? Anh đừng hòng mơ tưởng!”

“...”

Nam Cường Thịnh đã ngủ say, không ai đáp lại lời cô ấy.

Phương Minh trợn mắt một lát, mới ép được xúc động trong người xuống, đứng lên vừa định rời khỏi giường, không ngờ men rượu bỗng xộc lên, Phương Minh mềm nhũn cả chân, lại ngã vào lòng Nam Cường Thịnh lần nữa.

Nam Cường Thịnh giơ tay ôm lấy cơ thể mềm mại trong ngực theo bản năng, lúc này, Phương Minh muốn giãy giụa cũng hết sức rồi, men rượu vừa xộc lên, cô ấy cũng mất hết sức lực toàn thân, toàn bộ đầu óc đều ù ù cạc cạc.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Phương Minh nghĩ thầm thôi cứ kệ vậy đi, cô ấy đã buồn ngủ lắm rồi, chẳng muốn suy nghĩ nhiều nữa.

Vì vậy, đầu óc Phương Minh rất thuần khiết cứ thế ôm nhau ngủ với Nam Cường Thịnh một đêm.

...

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Phương Minh vừa mở mắt ra đã nhìn thấy đôi mắt mình ghét nhất, sửng sốt vài giây, cô ấy mới phản ứng được với tình huống trước mắt.

“Á á á! Nam Cường Thịnh tiên sư nhà anh!”

Phương Minh kinh ngạc thét chói tai liên tục, cô ấy vừa kêu, vừa nhảy lên, nhắm ngay cơ thể của Nam Cường Thịnh rồi đạp một cái.

Nam Cường Thịnh bị tiếng thét chói tai của Phương Minh đánh thức, anh ta còn chưa kịp phản ứng, lại bị người ta đạp cho một cước rớt xuống giường.

“... Á!”

Gáy Nam Cường Thịnh bị đụng đau, anh ta sờ sau gáy, bị đau mà đứng lên, cả người anh ta vừa mới đứng vững, trước mắt lại nghênh đón thêm một cái gối chợt đập về phía mặt anh ta.

“...”

Gối đầu theo đà rơi xuống đất, Nam Cường Thịnh tỏ vẻ cạn lời nhìn Phương Minh đang bừng bừng lửa giận rồi hỏi với vẻ khó hiểu: “Mới sáng sớm, cô tức giận như vậy làm gì?”