Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 219: Chúng ta không thể nào đâu




Mặt cô lúc đỏ lúc trắng, cô cũng không biết nên dùng thái độ gì để đối diện với anh.

Nếu như cô tức giận, vậy chỉ có thể ăn khớp với lời nói của anh, chứng tỏ cô thực sự cho đó là thật. Nhưng nếu cô không tức giận, bị anh coi như con khỉ mà đùa bỡn, cô lại không cam lòng.

Cuối cùng cô thẹn quá hóa giận nhấc chân lên, dùng sức đá mạnh anh xuống giường, “Đông Phùng Lưu! Anh cút ngay cho tôi.”

Như vậy vẫn còn chưa xong. Đường Tinh Khanh tức giận đứng dậy, nửa đẩy nửa kéo anh ra khỏi phòng. Vì vậy sau khi hai người bọn họ đều mặc áo ngủ, quần áo không ngay ngắn mở cửa ra, liền trông thấy Tô Tuyết Phi đang đứng ngay bên cạnh cửa.

“…”

Trong lúc nhất thời, cả ba người đều ngẩn ra.

Đường Tinh Khanh kịp phản ứng đầu tiên, nhưng cô lại không vội giải thích. Dù sao đây cũng là chuyện phiền phức của Đông Phùng Lưu, dựa vào hành động xấu xa vừa rồi của anh, cô quyết định muốn đổ thêm dầu vào lửa.

Cô lập tức ngừng đẩy anh, chuyển bàn tay đang đặt ở trên lưng anh đến cánh tay anh, dùng giọng điệu nũng nịu nói: “Anh yêu, đã bảo anh đừng gấp rồi. Anh xem, để cô Tô nhìn thấy quả thực không tốt lắm đâu.”

Lời vừa nói xong, ngay cả cô cũng cảm thấy buồn nôn.

Nghe vậy, anh khẽ nheo mắt nhìn người phụ nữ đang dựa vào ngực mình. Nhưng anh vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh, vẻ mặt tỉnh bơ để cô tiếp tục làm bộ làm tịch.

Trái lại, Tô Tuyết Phi sững sờ thật lâu mới phản ứng lại được. Ngón tay cô ta run rẩy chỉ vào Đường Tinh Khanh, hai mắt đẫm lệ, mờ mịt nhìn anh, không dám tin hỏi: “Lưu… Cô ta với anh… Vì sao các người lại từ trong cùng một phòng đi ra…”

Đông Phùng Lưu khẽ nhún vai, giọng nói nhẹ nhàng giống như Đường Tinh Khanh ở trong nhà hàng hôm qua: “Như cô đã thấy.”

Nghe vậy, đang đứng bên cạnh anh cô đã không thể nhịn được cười. Cô vùi mặt vào trong ngực anh, không dám để cô ta nhìn thấy.

Phản ứng này của cô, dưới cái nhìn của cô ta chính là xấu hổ, càng thêm khơi dậy lửa giận của cô ta. Cô ta gấp đến mức dậm chân, chỉ tay trợn mắt nhìn cô, tức giận nói: “Còn cô nữa. Vì sao cô còn ở chỗ này, không phải hôm qua cô đã nhận tiền của tôi, còn đồng ý với tôi sẽ cuốn xéo đi sao? Loại phụ nữ chán ghét như cô, đã cầm tiền của người khác rồi còn mặt dày mày dạn sống ở chỗ này, thật đúng là không biết xấu hổ.”

Bị người ta nhắc đến tên, Đường Tinh Khanh cũng không thể tiếp tục giả vờ để xem trò vui rồi. Cô nhịn cười, ngẩng mặt lên từ trong lòng anh, cố gắng tỏ ra phụng phịu, dùng dáng vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình mà nói: “Chuyện này không liên quan đến tôi nhé. Hôm qua lúc ở trong nhà hàng, rõ ràng tôi đã để cho tổng giám đốc giữ, nhưng anh ấy không cầm, tôi cũng không có cách nào. Nếu anh ấy chưa nhận tiền, vậy coi như tôi chưa lấy được tiền, thế thì đương nhiên tôi không thể đi rồi.”

Lời nói không biết xấu hổ này của cô khiến Tô Tuyết Phi tức giận đến mức giậm chân. Thấy cô vẫn còn vùi ở trong ngực Đông Phùng Lưu, cô ta liền không thèm để ý tới thể diện của tiểu thư nhà giàu, lập tức xông lên, muốn kéo cô ra khỏi ngực anh.

Đường Tinh Khanh là hạng người gì chứ, trông thấy cô ta nổi giận đùng đùng lao tới, dáng vẻ như muốn đánh người, cô lập tức nhanh chí chạy đến sau lưng Đông Phùng Lưu, xem anh như bức tường thịt.

Cô trốn ở chỗ này, Tô Tuyết Phi cũng không tiện đi vòng ra sau lưng anh mà lôi kéo cô. Lúc này cô ta bực tức nói với anh: “Lưu, anh nhìn người phụ nữ đê tiện này xem, anh mau nhanh chóng dạy bảo cô ta đi.”

Thế là, hai người phụ nữ cùng một người đàn ông đã tạo thành vở kịch ba người được lên sân khấu.

Đông Phùng Lưu ngăn Tô Tuyết Phi đang tức giận lại. Vẻ mặt anh bình thản, giọng nói vô cùng bất đắc dĩ: “Cô Tô, mong cô đừng ầm ĩ ở chỗ này nữa. Tối qua tôi đã nói rõ ràng với bác trai rồi, tôi và cô Tô quả thực không có tương lai. Tôi tin rằng bác trai đã nói cho cô nghe những chuyện xảy ra rồi.”

Lời nói của anh đã dời đi sự thù hận của cô ta đối với Đường Tinh Khanh. Dáng vẻ cô ta giống như sắp khóc nhìn thẳng vào anh, tủi thân nói: “Em cũng vì chuyện này mà tới đây. Lưu, vì sao anh lại đối xử với em như vậy, hai ngày nay chúng ta chung sống không phải rất tốt sao, tại sao chỉ vì một câu không có tương lai liền có thể dễ dàng từ bỏ em? Không phải anh cũng rất thích em sao?”

Hôm qua sau khi cô ta trở về đã nhận thấy tâm trạng của anh không tốt lắm. Vì muốn làm anh vui vẻ, cô ta đã nói với bố mau chóng thảo luận thành công dự án hợp tác lần này, cũng là để cho lòng anh thoải mái một chút.

Đồng thời cô ta cũng âm thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng anh sẽ biết được việc mình ở phía sau tác thành cho hạng mục hợp tác lần này, có thể càng để ý mình hơn. Thế nhưng khiến cô ta không thể nghĩ tới chính là đêm đó bố cô ta ra ngoài, lúc trở về cả người đều là mùi rượu. Thấy ông ấy uống đến vui vẻ như vậy, cô ta còn cho rằng mọi chuyện đã thành công rồi.

Nhưng đến sáng sớm hôm nay, bố lại nói với cô ta rằng, giữa anh và cô ta căn bản không có khả năng, còn khuyên cô ta buông tay khiến cô ta vô cùng khiếp sợ.

Cũng chính vì chuyện này mà cô ta mới nổi giận đùng đùng lao đến khách sạn muốn tìm anh hỏi cho rõ ràng. Nhưng thật không ngờ, vừa tới nơi này đã trông thấy anh cùng Đường Tinh Khanh quần áo xốc xếch từ trong căn phòng bên cạnh đi ra.

Một màn này quả thực đã kích thích Tô Tuyết Phi. Cô ta thật không ngờ người phụ nữ kia chẳng những không rời khỏi anh mà còn quyến rũ anh lên giường.

Điều này làm cô ta không khỏi nghi ngờ việc Đông Phùng Lưu đột nhiên đổi ý rất có thể là vì người phụ nữ đê tiện này.

Anh khẽ lắc đầu, vẻ mặt chân thành nói: “Trải qua hai ngày ở chung, tôi mới phát hiện hai chúng ta thực sự không hợp… Tình cảm không thể miễn cưỡng. Cô Tô coi như nghĩ thoáng chút, người xuất sắc giống như cô Tô, nhất định có thể tìm được một người đàn ông càng tốt càng giỏi giang hơn.”

“Em không tin!” Cô ta lớn tiếng phản đối, vừa nói nước mắt vừa rơi xuống. Cô ta đau lòng, đáng thương nhìn anh, nói: “Em không tin những lời nói này của anh. Rõ ràng hôm kia anh còn dịu dàng với em như thế… Hôm qua còn nhiệt tình đưa em đi dạo phố mua quần áo, nhất định anh cũng thích em đúng không? Cho nên mới vì em mà trả giá nhiều như vậy…”

“Anh đột nhiên đổi ý chắc chắn là vì người phụ nữ đê tiện này. Cũng là do cô ta đã quyến rũ anh, vì vậy anh mới nói những lời đó với bố em đúng không? Lưu…”

Nói xong lời cuối cùng, cô ta đã khóc đến mức không thành tiếng. Cô ta vươn tay muốn kéo cổ áo của anh, dáng vẻ kia dường như đã phải chịu tủi thân cực lớn.

Trông thấy cô ta như vậy, ngược lại trong lòng Đường Tinh Khanh cảm thấy có chút không nỡ. Mặc dù cô ta chửi mình là loại phụ nữ đê tiện, nhưng nhìn dáng vẻ này của cô ta, đúng là thực sự yêu thích Đông Phùng Lưu, thế mà…

Đối diện với vẻ mặt đáng thương của Tô Tuyết Phi, anh chẳng qua chỉ lạnh nhạt. Anh nắm tay vòng qua sau lưng, không cho cô ta có cơ hội chạm vào mình, thái độ kiên quyết nói: “Xin lỗi cô Tô, tôi làm những chuyện đó cho cô chỉ đơn giản là từ sự lịch lãm nên có đối với một người phụ nữ mà thôi. Hơn nữa cô còn là con gái của tổng giám đốc Tô, tôi thân là đối phương hợp tác, càng phải đối đãi với cô thật tốt mới đúng… Nếu như hành động của tôi đã mang đến hiểu lầm không cần thiết gì đó cho cô Tô, vậy thì tại đây tôi xin được bày tỏ áy náy sâu sắc.”