Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 210: Chiến tranh lạnh, anh đừng có động đến tôi




Đông Phùng Lưu nghe Tô Tuyết Phi nói xong, liền sững người lại, sau đó bình tĩnh lại rất nhanh nói: “Những gì em nói anh sẽ ghi giữ trong lòng, hôm nay đi chơi cả ngày nên chắc canh là em đã mệt rồi, em về nghỉ ngơi trước đi, có được không?”

Hai chữ cuối cùng Đông Phùng Lưu nói ra mang theo âm cuối trầm thấp, giọng nói trầm thấp đầy sức mê hoặc khiến cho Tô Tuyết Phi vừa nghe đã cảm thấy say đắm.

Cô xấu hổ đến nỗi mặt đỏ hết cả lên, ngoan ngoãn tựa vào lòng Đông Phùng Lưu gật đầu, sau đó hôn lên má Đông Phùng Lưu một cái rồi ghé sát đến bên tai Đông Phùng Lưu nói khẽ: “Lưu, em sẽ đợi anh.”

Nói xong Tô Tuyết Phi nhìn chăm chú Đông Phùng Lưu một cái, dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp.

Đông Phùng Lưu cười giống như bị Tô Tuyết Phi mê hoặc mất rồi vậy, cũng giống với vẻ không hề dao động, anh ôm lấy eo Tô Tuyết Phi rồi đưa cô đến trước cửa thang máy nói: “Về đi nhé.”

“Vâng.” Tô Tuyết Phi cười rồi đứng vào trong thang máy nhìn về phía Đông Phùng Lưu vẫy tay lưu luyến không nỡ về.

Có một người đàn ông xuất sắc đẹp trai lại giàu có đối xử tốt với mình như vậy thì người phụ nữ nào cũng đều phải say đắm mà thôi, Tô Tuyết Phi cũng không phải là ngoại lệ, chỉ có ở bên nhau vỏn vẹn một ngày mà cô đã thấy mình đã hoàn toàn yêu người đàn ông tên Đông Phùng Lưu này mất rồi.

Đợi đến khi cửa thang máy khép lại, nụ cười trên mặt Đông Phùng Lưu lập tức trở nên lạnh ngắt, anh nghiêm mặt lại rồi quay đi với vẻ mặt không chút biểu cảm.

Lúc đi qua cửa phòng Đường Tinh Khanh, anh dừng lại nhìn căn phòng đóng chặt của kia, đoi mắt anh sâu lắng không nhìn ra anh đang nghĩ gì.

Đứng một lúc lâu ở đây rồi anh quay mặt đứng đối diện với cửa phòng của Đường Tinh Khanh, giơ tay ra định gõ cửa nhưng lại không biết vì sao tay vừa giơ lên giữa không trung lại đột nhiên buông xuống.

Đút tay vào túi xong, Đông Phùng Lưu mới quay trở lại phòng mình.

...

Còn về Đường Tinh Khanh, kể từ khi cô nói với Đông Phùng Lưu những lời hào hùng ấy xong liền ngẩng cao đầu lên mà đi về phòng mình với vẻ cao ngạo, trong lúc đó cô đều nắm chặt nắm đấm trong tay, nó tượng trưng cho cô đang cố chịu đựng cơn giận của mình.

Mãi đến khi đóng cửa phòng lại thì lớp ngụy trang của Đường Tinh Khanh mới được trút bỏ hoàn toàn, cô tựa lên cửa cơ thể từ từ trượt dài xuống đất không còn sức lực.

Mắt Đường Tinh Khanh đờ đẫn thất thần nhìn về phía trước, khóe miệng cong lên để lộ ra vẻ mặt không biết là đang khóc hay đang cười, đôi mắt cay cay, trong lòng giống như bị tảng đá nghìn cân đè lên, không sao thở nổi.

Cô thật sự rất khó chịu nhưng lại không khóc nổi.

Nhìn vẻ mặt cưng chiều của Đông Phùng Lưu giành cho Tô Tuyết Phi, lại còn tiếp xúc cơ thể thân mật đến vậy, không biết là vì sao mà cô lại cảm thấy khó chịu, lại còn cảm thấy có một chút khó chịu âm ỷ trong lòng.

Đây có là gì, lẽ nào sau khi Đông Phùng Lưu mất trí xong vẫn còn là người lúc nào cũng ra tay giúp đỡ phụ nữ hay sao?

Rõ ràng thái độ mấy hôm trước đối với cô còn rất tốt, chớp mắt một cái anh ta cũng lại đối xử với người phụ nữ khác như vậy.

Dù gì thì hai hôm trước vẫn cảm thấy anh ta đã đỡ rồi, không ngờ tất cả chỉ là ảo tưởng của bản thân, Đông Phùng Lưu vẫn là Đông Phùng Lưu mà thôi, vẫn chỉ là tên khốn nạn mất trí.

Quả nhiên cô không thể trông mong gì vào tên Đông Phùng Lưu này được, thử nhìn xem, lúc nãy đặt mình vào chỗ khó xử, đáng đời cô hôm nay bị người ta đùa giỡn...

Đường Tinh Khanh vừa trách mình vừa dựa người vào cửa, ngồi dưới đất ôm đầu gối, cô cúi cằm tựa lên đầu gối, trong lòng tự giáo dục tư tưởng lại cho mình.

Lúc này Đông Phùng Lưu đang đứng bên ngoài cửa nhưng cuối cùng thì hai người ai cũng lại ở trong phòng người nấy, trải qua một đêm yên lặng không nói năng gì.

Hôm sau Đường Tinh Khanh dậy rất sớm, nghe thấy có người gõ cửa phòng mình, Đường Tinh Khanh không nghĩ ngợi gì liền đi ra mở cửa.

Lúc nhìn thấy Đông Phùng Lưu đứng ngoài cửa, phản xạ có điều kiện của cô trước tiên là đóng cửa lại.

“Em làm gì vậy?” Đông Phùng Lưu nhanh tay chặn động tác của Đường Tinh Khanh lại, tay anh chặn cửa lại không để cho Đường Tinh Khanh đóng cửa.

“...” Đường Tinh Khanh nhìn bàn tay chặn cửa lại của Đông Phùng Lưu bằng vẻ mặt bình tĩnh, nói rất bình thản: “Buông tay.”

Đông Phùng Lưu chưa bao giờ thấy thái độ lạnh nhạt của Đường Tinh Khanh như lúc này, anh đứng ở cửa đã thấy Đường Tinh Khanh đã ăn mặc chỉnh tề nên vươn một tay khác ra, không thèm đếm xỉa gì đến cô nói: “Đi thôi, đi ăn sáng, sau đó hôm nay chúng ta phải ra ngoài một hôm.”

“Tôi không muốn đi, không được khỏe.” Đường Tinh Khanh từ chối ngay lập tức.

Đồng thời rút tay mình ra khỏi bàn tay to lớn của Đông Phùng Lưu, không ngờ Đông Phùng Lưu lại nắm chặt đến vậy, Đường Tinh Khanh rút mãi cũng không ra.

“Anh bỏ tay tôi ra!”

Nhưng đối với giọng nói đầy bất mãn và giãy giụa của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu lại nhắm mắt làm lơ, không nói năng gì.

Nhìn gì mà nhìn, muốn so với anh xem ai có thể nhìn được lâu hơn chắc?

Thấy Đông Phùng Lưu không chịu buông mình ra nên Đường Tinh Khanh nhìn thẳng vào mặt Đông Phùng Liệt, vẻ mặt tràn đầy vẻ khiêu khích xem thường.

Hai người cứ như vậy, một người đứng trong còn một người đứng ngoài, tuy nhiên đối mặt với nhau như vậy cũng không kéo dài được quá lâu, chắc khoảng hơn một phút, bỗng nhiên Đông Phùng Lưu bước vào rồi tiện tay đóng luôn cửa lại.

Thấy vậy, Đường Tinh Khanh trợn mắt lên nhìn rồi hét lên: “Anh làm gì vậy?”

Đông Phùng Lưu nhếch môi không nói gì ôm lấy Đường Tinh Khanh rồi bất ngờ hôn cô.

Một tay Đông Phung Lưu ôm lấy eo Đường Tinh Khanh, còn tay kia thì vòng qua gáy cô, nhẹ nhàng dùng lực khiến cô dính sát với người mình.

Đông Phùng Lưu nhẹ nhàng cắn bờ môi của Đường Tinh Khanh, mang theo chút mùi vị của sự trừng phạt, vừa mạnh vừa nhẹ, hôn đến mức Đường Tinh Khanh cảm thấy ngứa ngáy trên môi.

Nhưng đây không phải là mấu chốt!

Lúc cô bị Đông Phùng Lưu hôn, trong chớp mắt đầu óc của Đường Tinh Khanh hoàn toàn trống rỗng, cô ngây ra một lúc rồi mới phản ứng lại..

Đông Phùng Lưu đang hôn mình!

Nghĩ đến cảnh hôm qua anh ta và Tô Tuyết Phi cũng thân mật với nhau, còn cả lúc này anh ta đang hôn mình, Đường Tinh Khanh cảm thấy có chút buồn nôn.

Hôm qua chắc chắn anh ta cũng đã hôn Tô Tuyết Phi rồi! Hôm qua hôn người khác, hôm nay lại hôn cô, Đông Phùng Lưu khốn nạn đến mức nào đây!

Đường Tinh Khanh dùng sức muốn đẩy Đông Phùng Lưu ra, cô không muốn hôn cái tên thần kinh này, cô không cần cũng càng không muốn!

Đông Phùng Lưu bị Đường Tinh Khanh đẩy ra nên nhân lúc cô nghĩ là mình có thể đẩy ra thì anh bỗng nhiên giữ chặt hai tay Đường Tinh Khanh lại, rồi xoay người ép cô vào tường, giữ cô ở giữa mình và bức tường.

Động tác của Đông Phùng Lưu không hề có chút thương hoa tiếc ngọc nào, Đường Tinh Khanh bị anh ép đập vào tường nên sau lưng lập trước truyền đến một cơn đau rát khiến cô không khỏi hét lên đau đớn.

Nhân cơ hội này, đầu lưỡi linh hoạt của Đông Phùng Lưu đã đưa vào miệng cô, quấn chặt lấy đầu lưỡi của cô.

Cảm nhận được đầu lưỡi Đông Phùng Lưu xâm chiếm bá đạo, còn cả nụ hôn của anh, nghĩ đến chuyện anh cũng từng làm vậy với người phụ nữ khác, Đường Tinh Khanh càng cảm thấy buồn nôn hơn!

Dường như chẳng cần suy nghĩ, Đường Tinh Khanh cắn mạnh đầu lưỡi Đông Phùng Lưu một cái...