Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 208: Đố kỵ, ghen tuông, tức giận




Cô gái đứng trước quầy nở một nụ cười để trấn tĩnh cô: "Cô yên tâm, một lát nữa sẽ có người đến đưa cô lên, phiền cô chờ một chút."

"Được, các cô nhanh lên một chút nhé!" Đường Tinh Khanh cắn chặt răng, cô hoàn toàn không ngờ rằng mình lại lo lắng cho Đông Phùng Lưu đến thế. Việc này đã vượt xa khỏi phạm vi mà cô có thể tưởng tượng ra rồi.

Đường Tinh Khanh rất sốt ruột nhưng lại không thể làm gì ngoài việc chờ nhân viên mang chìa khóa phòng của Đông Phùng Lưu đến, sau đó mới dẫn cô lên lầu.

Trong lúc đi lên, Đường Tinh Khanh lo lắng đến mức muốn giết người. Mỗi lẫn sắp bùng nổ, cô lại phải cố gắng nhẫn nhịn. Ngoài mặt tỏ ra rất bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng đã rối như tơ vò.

Nếu không phải vì coi trọng phép lịch sự thì cô đã giật lấy chìa khóa trong tay nhân viên rồi chạy thẳng lên tầng.

Vì vậy, Đường Tinh Khanh chỉ có thể luôn miệng thúc giục nhân viên: "Anh nhanh lên một chút, anh ấy sắp không ổn rồi..."

"Cô à, cô đừng giục tôi nữa, tôi đã nhanh lắm rồi." Người nhân viên gần như đã bị Đường Tinh Khanh kéo chạy, anh ta cũng không biết phải làm sao nữa. Đây là lần đầu tiên anh ta gặp một vị khách thế này.

Khó khăn lắm mới đến được cửa phòng của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh lại giục tiếp: "Anh mau mở cửa ra đi, nhanh lên."

Suốt dọc đường, người nhân viên đã nghe câu này rất nhiều lần, anh ta bị Đường Tinh Khanh giục đến mức động tác cũng nhanh hơn. Càng vội vàng thì lại càng khó mở được, người nhân viên phải cắm mấy lần mới đút nổi chìa khóa vào.

Đường Tinh Khanh sốt ruột đến mức khua tay dậm chân, đến lúc nhân viên mở được cửa ra, cô không nói lời nào mà đẩy cửa rồi xông thẳng vào trong phòng.

Ánh mắt nhanh chóng quét qua khắp căn phòng rộng lớn, trên sô pha không có ai, trên giường cũng không có ai!

Ngoài dự đoán của cô, Đường Tinh Khanh không nhìn thấy dáng vẻ đau đớn đến mức ngất xỉu luôn trên giường của Đông Phùng Lưu. Tìm khắp cả căn phòng cũng không thấy bóng dáng anh đâu.

Đường Tinh Khanh còn tìm cả trong nhà vệ sinh, tủ quần áo nhưng vẫn không thấy anh!

Người nhân viên vốn vẫn luôn đứng ở cửa nhìn Đường Tinh Khanh lật tung cả căn phòng lên tìm kiếm bây giờ mới bước vào. Anh ta giở khóc giở cười, giọng nói có vẻ do dự: "Cô ơi... Cô nhầm rồi đúng không? Trong căn phòng này không hề có vị khách như cô nói, cũng không hề có ai hôn mê bất tỉnh cả."

Sau cùng, giọng nói của anh ta mang theo một tia khinh thường.

"..."

Lúc này, Đường Tinh Khanh mới từ từ bình tĩnh trở lại, cô dám khẳng định rằng mình không hề vào nhầm phòng. Lúc đến đây cô còn cố ý xem phòng anh ở đâu, rõ ràng phòng anh ở ngay bên cạnh phòng cô mà.

Trong tình huống này, cô có thể chắc chắn một điều, Đông Phùng Lưu hoàn toàn không hề ốm đau gì cả. Chắc là anh đã ra ngoài từ sáng sớm nhưng lúc đi lại không hề nói với cô một tiếng nào!

Đường Tinh Khanh chưa kịp suy nghĩ xem vì sao Đông Phùng Lưu lại làm như vậy thì người nhân viên đứng đối diện đã nhìn chằm chằm cô với vẻ khó chịu. Đường Tinh Khanh chỉ có thể xấu hổ mà cười trừ: "Ngại quá... Chắc là hiểu nhầm thôi, có lẽ bạn tôi đã ra ngoài từ sáng sớm... Tôi đã làm phiền anh rồi, thật sự xin lỗi anh..."

Lời nói của Đường Tinh Khanh làm cho người nhân viên càng thêm khinh thường. Cuối cùng, anh ta vẫn dùng giọng điệu khá tử tế để nói với cô: "Không sao, chỉ cần sau này cô đừng làm ầm lên như vậy nữa là được, bởi vì như thế sẽ làm khó người làm nhân viên như chúng tôi."

"Xin lỗi, thực sự xin lỗi anh..." Đường Tinh Khanh liên tục cúi người xin lỗi, cô xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Nghĩ đến chuyện mình đã đứng nói chuyện với vẻ nghiêm túc, hiên ngang lẫm liệt trước quầy ở đại sảnh, lại còn làm như sắp có án mạng đến nơi, Đường Tinh Khanh không dám nhìn thẳng vào mắt người nhân viên nữa.

Thấy thái độ của Đường Tinh Khanh cũng khá chân thành, người nhân viên không tiện phê bình khách nữa, anh ta chỉ nói thêm mấy câu rồi rời khỏi đó.

"Chuyện gì thế này?"

"..."

Đông Phùng Lưu?

Người nhân viên vừa mới rồi khỏi thì Đông Phùng Lưu liền đi vào phòng. Thấy Đường Tinh Khanh đứng đờ đẫn bên trong, anh không khỏi nhíu mày.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Đường Tinh Khanh vội vàng nhìn về phía cửa. Sau khi nhìn thấy Đông Phùng Lưu ôm lấy Tô Tuyết Phi một cách thân mật, cả gương mặt cô lập tức đen lại.

Đông Phùng Lưu! Anh ra ngoài ăn chơi trác táng cả một ngày chính là vì bận hẹn hò với người đẹp ư?

Hay lắm! Thảo nào không thèm nói với cô một tiếng, thì ra là bận ra ngoài vui vẻ. Còn cô, vì lo lắng anh ngất xỉu trong phòng mà không ai biết nên cứ sốt ruột như kẻ ngốc cả ngày.

Đường Tinh Khanh lập tức cảm thấy bản thân như người mù, chắc trái tim cô bị người khác che lại nên mới lo lắng cho anh như một kẻ ngốc như thế!

Đường Tinh Khanh chỉ đứng nhìn Đông Phùng Lưu chứ không nói gì, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ, lửa giận cháy bừng bừng. Bây giờ, khắp cơ thể cô đều toả khí nóng, cô hận không thể chạy đến tát vào gương mặt vô lại của anh.

"Đường Tinh Khanh, có phải đầu cô bị người ta đánh đến ngây dại rồi không?"

Đường Tinh Khanh không nói gì, cô vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng đấy để nhìn Đông Phùng Lưu, Đông Phùng Lưu bị nhìn đến mức khó chịu, ngay cả giọng nói cũng trở nên không vui.

"Đúng thế, tôi bị đánh nên biến thành kẻ ngốc luôn rồi, hừ!" Đường Tinh Khanh lạnh lùng nở một nụ cười chế giễu.

Ban nãy, cô lo lắng cho anh như thế, vậy mà vừa về đến phòng, anh đã mắng nhiếc cô. Bây giờ, Đường Tinh Khanh chỉ cảm thấy ý tốt của mình bị chó ăn mất rồi.

Dường như Đông Phùng Lưu không nhận ra ý châm chọc trong lời nói của Đường Tinh Khanh, anh gật đầu như có điều suy nghĩ, sau đó nở nụ cười: "Vậy thì cô đủ ngốc nghếch rồi đấy!"

"... Đông Phùng Lưu!" Lửa giận cháy lan lên cả trên đầu Đường Tinh Khanh, cô nhìn Đông Phùng Lưu bằng ánh mắt như phun ra lửa, định nói gì đó nhưng lại bị người trong lồng ngực anh là Tô Tuyết Phi cắt lời.

Tô Tuyết Phi nghiêng đầu nhìn Đông Phùng Lưu, cô ta nói bằng cái giọng ngọt như mật: "Anh Lưu, sao cô thư ký này lại ở trong phòng anh? Anh và cô ta thực sự không có quan hệ gì ư?"

Dáng vẻ vờ như đau khổ rung động lòng người, giọng nói lại mang theo sự uất ức cùng cực.

Sau một ngày ở cạnh nhau, Tô Tuyết Phi đã bị Đông Phùng Lưu chinh phục hoàn toàn. Cô ta hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo, sắc bén như một người phụ nữ giỏi giang lúc mới gặp nhau hôm qua nữa.

Hôm nay, Tô Tuyết Phi giống nhu một con chim nhỏ nép vào lồng ngực Đông Phùng Lưu, một tay ôm lấy thắt lưng anh, một tay đặt lên ngực anh, gương mặt áp vào bả vai Đông Phùng Lưu. Dáng vẻ của cô ta lộ ra sự dễ dãi, mời gọi vô cùng.

Nghe vậy, Đông Phùng Lưu nhìn về phía Tô Tuyết Phi, đưa một tay ra sờ lên gương mặt xinh đẹp của cô ta, ra vẻ cưng chiều: "Đương nhiên tôi và cô ta không có quan hệ gì rồi, người đẹp, lẽ nào tôi lừa em ư?"

"Đáng ghét!" Tô Tuyết Phi nũng nịu, cô ta ngượng ngùng đánh vào tay Đông Phùng Lưu. Mặc dù nhìn có vẻ là đánh nhưng thực ra nó chẳng mang theo chút sức lực nào.

Hiểu được ý muốn của Tô Tuyết Phi, Đông Phùng Lưu lập tức vỗ ngược lại vào tay cô ta rồi cười xấu ra: "Sao thế? Không chờ nổi nữa à?"