Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 206: Đường tinh khanh ghen rồi




Suốt dọc đường, Tô Tuyết Phi cười như gió xuân, cô ta chỉ vào phong cảnh hai bên đường, thỉnh thoảng lại giải thích với Đông Phùng Lưu: "Anh Lưu, anh xem, đây là con đường phồn hoa nhất ở trung tâm thành phố B của chúng em, người tập trung ở đây rất đông, họ đến từ khắp các nước trên thế giới, để có thể sống ở đây, họ phải có số tài sản ở mức hàng tỷ đồng..."

"Anh Lưu, anh xem đi, chỗ mà mình sẽ đi qua tiếp theo là điểm du lịch nổi tiếng nhất thành phố B. Anh thấy không, chỗ đó người qua lại rất đông. Bây giờ lại đang là mùa du lịch, có rất nhiều người đến để tham quan..."

Cách xưng hô của Tô Tuyết Phi với Đông Phùng Lưu chuyển từ tổng giám đốc Đông Phùng thành anh Lưu. Đường Tinh Khanh không hiểu nổi cô ta có thể tự tạo sự thân thiết như thế nào mà lại mặt dày đến mức đó.

Tô Tuyết Phi không ngừng nói chuyện cùng với Đông Phùng Lưu. Cho dù không có gì để nói thì cô ta vẫn có thể tìm ra chủ đề. Đường Tinh Khanh nghi ngờ không biết cô ta có phải là người của bộ phận quảng cáo hay bộ phận tiêu thụ không. Cô ta thật biết ăn nói, Đường Tinh Khanh bại dưới tay cô ta rồi.

Hơn nữa, mặc dù Đông Phùng Lưu tỏ ra xa cách nhưng cô ta vẫn luôn duy trì thái độ nhiệt tình, liên tục nói chuyện. Kể từ khi lên xe, cô ta chưa hề ngừng lại một phút nào.

Đông Phùng Lưu nghe cô ta nói mà lỗ tai như sắp phồng lên, anh không nhịn nổi nữa nên liền đưa cho Tô Tuyết Phi một chai nước. Tô Tuyết Phi thấy thế thì cho rằng Đông Phùng Lưu đang quan tâm đến mình. Gương mặt chợt đỏ lên, cô ta ngượng ngùng nhận lấy chai nước rồi nhỏ giọng: "Anh Lưu, cảm ơn anh."

"Không cần cảm ơn đâu, cô nói nhiều thế chắc mệt rồi, uống nước đi rồi nghỉ ngơi một lát, đến nhà hàng tôi sẽ gọi cô." Đông Phùng Lưu kiên nhẫn nói. Thực ra, anh đã bị Tô Tuyết Phi giày vò đến nỗi mất hết toàn bộ sự nhẫn nại rồi, nếu cứ ngồi nghe cô ta lải nhải nữa, chắc anh sẽ điên lên mất.

Thế nhưng, lời nói của Đông Phùng Lưu lọt vào tai Tô Tuyết Phi lại biến thành một kiểu quan tâm. Cô ta vui vẻ uống nước, nước trong miệng trở nên ngọt lạ thường, cô ta nhìn Đông Phùng Lưu bằng ánh mắt hạnh phúc: "Không sao đâu anh Lưu ạ, em không mệt, em tiếp tục giới thiệu về phong cảnh của thành phố B cho anh nghe nhé..."

"Không cần đâu." Đông Phùng Lưu nói với cô ta bằng chút kiên nhẫn cuối cùng: "Cô không cần nói nữa đâu, thời gian vẫn còn nhiều, chuyện này không cần vội đâu."

"Vậy được..." Sự hăng hái qua đi, lúc này Tô Tuyết Phi cũng cảm thấy mình đã nói hơi nhiều, hình tượng lạnh lùng, thanh cao đã sụp đổ mất rồi. Cô ta nhẹ nhàng ho khan một tiếng, thẳng người dậy rồi lập tức khôi phục lại dáng vẻ thanh cao, hiểu biết của mình.

"..."

Đường Tinh Khanh không nói gì, suýt chút nữa thì cô đã té xỉu ở băng ghế sau. Bỗng nhiên cô cảm thấy hiểu và thông cảm với Đông Phùng Lưu, ở bên một người có tính cách thay đổi thất thường như thế này, nếu là cô thì cô cũng sẽ phát điên lên mất.

Khoảng thời gian sau đó, mặc dù thỉnh thoảng Tô Tuyết Phi vẫn kiếm chuyện để nói, nhưng cũng không nhiều như lúc đầu nữa. Vì để duy trì không khí mà suốt cả bữa ăn chỉ có mỗi mình cô ta nói chuyện.

Đường Tinh Khanh cảm thấy rõ rằng sự nhẫn nại của Đông Phùng Lưu đã sắp cạn. Vậy nên hai người nhanh chóng ăn xong rồi rời khỏi nhà hàng.

Theo lẽ thông thường thì Đông Phùng Lưu đưa cô ta đi ăn cơm thì đương nhiên cũng phải đưa cô ta về nhà. Cũng may là Tô Tuyết Phi nói cả ngày nên cũng mệt rồi. Trên đường về nhà, cuối cùng cô ta cũng ngồi yên.

Sau khi đưa Tô Tuyết Phi về nhà xong, Đông Phùng Lưu và Đường Tinh Khanh mới thở phào nhẹ nhõm. Phản ứng của Đường Tinh Khanh rất mãnh liệt, lúc xe bắt đầu khởi động, cô chợt kêu lên một tiếng đau khổ: "Trời ơi, cuối cùng cô ta cũng đi rồi! Cô ta sắp giày vò chết tôi rồi!"

Nghe những lời Đường Tinh Khanh nói, sự mất kiên nhẫn của Đông Phùng Lưu cũng giảm bớt, anh cảm thấy buồn cười: "Cô thì khổ cái gì chứ, người đối mặt với cô ta là tôi đây này."

"Anh còn nói nữa à!" Nghe vậy, Đường Tinh Khanh đang ngả người về phía sau thì bỗng nhiên bật đậy, cô nhìn Đông Phùng Lưu đang ngồi ở ghế lái bằng ánh mắt căm hận: "Còn không phải vì anh hết à! Giả vờ ngốc nghếch gì chứ! Tôi muốn quay về khách sạn mà cũng không cho, còn kéo theo cả tôi cùng chịu khổ nữa!"

Những lời oán trách của Đường Tinh Khanh khiến Đông Phùng Lưu cảm thấy vui vẻ, anh bật cười hả hê: "Nếu như thả cô đi, vậy thì ai sẽ là người giải sầu cho tôi. Cô nỡ để cho ông chủ của mình chết dưới sự tấn công mãnh liệt của người khác thế à?"

"Anh còn dám nói những lời không biết xấu hổ này nữa à!" Đường Tinh Khanh tức giận, cô đập mạnh vào lưng ghế mà Đông Phùng Lưu đang ngồi, miệng hét lên: "Đều tại anh cả! Nói cái gì mà nhờ mối quan hệ nên mới được tuyển vào... Làm mất hết thể diện của tôi! Thấy tôi mất mặt anh vui lắm đúng không? Đông Phùng Lưu, anh là một tên cặn bã, một tên vô lại!"

"Tôi là một tên cặn bã, một tên vô lại ư?" Đông Phùng Lưu thoáng giật mình khi nghe thấy những lời Đường Tinh Khanh nói, anh đáp lại với vẻ không vui: "Tôi còn cho rằng cô sẽ biết ơn vì tôi đã nói như thế... Cô không thấy ánh mắt đầy thù hận lúc cô ta lúc nhìn cô à. Nếu như tôi không nói như thế, chắc cô đã bị cô ta coi là kẻ thù, bị cô ta treo ngược lên rồi cho vào chảo dầu từ lâu rồi."

"Làm gì đến mức ghê gớm như lời anh nói chứ!" Mặc dù Đường Tinh Khanh vẫn chưa nguôi giận, nhưng những lời mà Đông Phùng Lưu nói cũng đã giải quyết được hiểu lầm của cô đối với anh. Cô hầm hầm trách móc: “Nếu không phải là anh thì ai là người rước lấy sự tấn công nhiệt tình của người ta chứ? Nói cho cùng thì nguồn gốc của mọi việc đều từ anh mà ra. Nếu như anh không trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi thì cô ta cũng sẽ không xem tôi là tình địch đâu!"

Đường Tinh Khanh nói với vẻ buồn bực.

Ai mà biết được, những lời này lại làm cho Đông Phùng Lưu phấn chấn, toàn bộ sự buồn bực lúc nãy đều biến mất. Anh vui vẻ quay đầu lại nhìn Đường Tinh Khanh, giọng nói mang theo ý đùa giỡn: "Sao thế? Cô ghen à?"

Hả? Cô ư? Đường Tinh Khanh cô sẽ ghen ư?

Đường Tinh Khanh như thể nghe được một câu chuyện cười vô cùng hài hước, cô tức giận lấy một viên kẹo trong túi ra, sau đó cho vào miệng, gương mặt lộ ra vẻ khó tin: "Xin lỗi! Tôi thích ngọt ngào chứ không thích ghen!"

Đông Phùng Lưu không tin, anh tiếp tục trêu chọc Đường Tinh Khanh: "Tôi chỉ đùa một chút thôi mà, cô nghiêm túc như thế làm gì chứ, chẳng lẽ... tôi nói đúng thật rồi à?"

"Hơn nữa, hôm nay, lúc Tô Tuyết Phi nói rằng cô là tình nhân của tôi, tôi thực sự đã có ý nghĩ để cô làm tình nhân của mình... Thế nào? Đường Tinh Khanh, có phải lời đề nghị của tôi rất tuyệt không?"

"... Đông Phùng Lưu!"

Đường Tinh Khanh không thể ngờ rằng, một câu nói vô lý đến vậy mà Đông Phùng Lưu lại dễ dàng phun ra như thế. Chẳng nhẽ anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện những lời mà anh nói ra sẽ làm tổn thương đến người khác thế nào ư?

Lần này, Đường Tinh Khanh thực sự rất giận, cô giận dữ gào to tên của Đông Phùng Lưu. Cuối cùng, vì không biết phải mắng anh thế nào nữa nên cô chỉ có thể vỗ vỗ vào cửa xe rồi quát lên: "Anh dừng xe lại ngay cho tôi! Tôi muốn xuống xe!"

Đông Phùng Lưu kinh ngạc, anh nhìn Đường Tinh Khanh qua gương chiếu hậu: "Đường Tinh Khanh, cô sao thế hả... Giận rồi à?"

Chẳng nhẽ mắt anh mù rồi à!

Thấy Đông Phùng Lưu không chịu dừng xe, Đường Tinh Khanh giận đến mức vành mắt đỏ lên. Cô trút giận bằng cách đập lên cửa xe, sau đó cô nghiêm túc nói với Đông Phùng Lưu: "Đông Phùng Lưu! Anh đùa cũng phải có mức độ chứ! Không phải lần trước ở thành phố A tôi đã nói rồi ư, tôi sẽ không làm tình nhân của bất kỳ ai! Sao anh lại còn lấy chuyện này ra đùa chứ! Anh có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?"