Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 176: Đông phùng lưu nổi cáu




“Người phụ nữ của tôi mà anh cũng dám động vào sao?!” Đông Phùng Lưu lạnh lùng gằn giọng nói.

Chuyện này vẫn chưa kết thúc, Đông Phùng Lưu vô cùng tức giận, nhìn gã đàn ông kia đang nằm dưới đất, anh lại gần, trực tiếp dẫn chân lên người hắn, trong những tiếng hét vang trời đó, có một vật bị vỡ theo.

“...”

Đường Tinh Khanh bị sự lao đến đột ngột bất ngờ của Đông Phùng Lưu mà làm cho giật mình, cô vội vàng kéo anh ra, không để anh tiếp tục đánh người.

Đông Phùng Lưu bị Đường Tinh Khanh kéo ra, anh giận dữ nhìn người đàn ông nằm bệt dưới đất, theo đó kéo tay Đường Tinh Khanh rời đi.

“Đông Phùng Lưu! Anh biết anh đã gây ra rắc rối gì không?” Bị anh nhét vào trong xe, Đường Tinh Khanh mới không kìm được tức giận trách mắng anh.

Đường Tinh Khanh tức giận rồi, cảm thấy Đông Phùng Lưu thật sự có vấn đề, cô biết có được hợp đồng này rất không dễ dàng, vì nó mà đã tốn không biết bao nhiêu công sức của nhân viên, công ty đã có không ít người vì hợp đồng này mà chạy đông chạy tây trong suốt một tháng trời!

Mặc dù cô mới đi làm, nhưng thấy những báo cáo gửi lên cấp trên, cô cũng biết hợp đồng này quan trọng như nào.

Bây giờ thì mất trắng rồi!

Một hợp đồng tốn bao công sức đàm phán, tất cả đều bị hủy hoại rồi!

Đường Tinh Khanh không kìm được tức giận: “Đồ thần kinh nhà anh, nhịn một chút thì có sao, bây giờ anh xem đó, anh đối với ông ta như vậy thì đừng mơ đến hợp đồng gì cả!”

“Câm mồm!” Đông Phùng Lưu cũng đang tức giận, anh gằn giọng với Đường Tinh Khanh.

Sao đó lên xe thắt chặt dây an toàn, khởi động xe.

Đường Tinh Khanh nghiêng người nhìn Đông phùng Lưu, không hiểu được anh hủy hoại tâm huyết của mọi người trong suốt thời gian qua, bây giờ còn lên giọng với cô, ngay lập tức, cô hằn giọng: “Tôi không im! Lẽ nào tôi nói sai sao?”

“...” Đông Phùng Lưu chỉ cảm thấy tức giận ngùn ngụt, cơn tức giận sôi sục trong người không cách nào giải phóng, anh chăm chú nhìn đường, mím chặt môi không nói một lời.

Người phụ nữ này, bị người ta lợi dụng mà vẫn với bộ dạng như không xảy ra chuyện gì, lẽ nào cô không hiểu được phụ nữ phải tự trọng sao? Anh vì cô mà xuất đầu lộ diện, nhưng ngược lại cô lại trách mắng anh!

Thật sự không hợp lý chút nào!

Người phụ nữ đáng chết này!

Đường Tinh Khanh thấy anh không nói gì, cho rằng anh không chịu nhận sai, trong lúc định mở miệng nói thêm gì đó, Đông Phùng Lưu đột nhiên phanh gấp, trực tiếp đỗ xe bên đường.

Sau đó anh dang tay, mở cửa xe bên Đường Tinh Khanh ngồi, giọng nói mệnh lệnh lạnh lùng: “Xuống xe!”

“Cái gì?” Đường Tinh Khanh nhất thời ngỡ ngàng, sau khi ý thức được mới hỏi.

“Tôi nói cô xuống xe!” Đông Phùng Lưu lạnh lùng nói, vòng tay tháo gỡ dây an toàn của Đường Tinh Khanh, sau đó đẩy cô xuống xe.

Sau khi kéo Đường Tinh Khanh xuống xe, Đông Phùng Lưu đóng sầm cửa, sau đó khởi động xe rời đi, nhìn cũng không thèm nhìn Đường Phùng Lưu, vậy mà... vậy mà cứ lạnh lùng mà đi!

“...”

Đường Tinh Khanh đứng bên đường, bối rối nhìn chiếc xe mỗi lúc một xa của Đông Phùng Lưu, nét mặt mơ hồ...

Rất lâu sau, Đường Tinh Khanh mới phản ứng lại chuyện này! Đông Phùng Lưu lại bỏ mặc cô ở giữa đường thế này! Cứ thế mà đi!

Cả người Đường Tinh Khanh đều không ổn rồi, trong lòng vô cùng tức giận: “Đồ xấu xa, đồ khốn nạn, cái tên biến thái Đông Phùng Lưu này!”

Một thân một mình đi bộ giữa đêm như vậy, Đường Tinh Khanh càng nghĩ càng tức giận, Đông Phùng Lưu hắn không phải là người, lại bỏ mặc cô như vậy. Đêm tối như này...

Đường Tinh Khanh vừa đi vừa thử vẫy xe, xong đoạn đường tấp nập như này, xe cộ nườm nượp chạy qua mà lại không vẫy được chiếc taxi nào, cô chỉ đành an theo số phận đi bộ về nhà.

Có câu, khi bạn xui xẻo thì đến uống nước cũng bị sặc, câu nói này thật sự rất đúng!

Đường Tinh Khanh mang đôi giày cao gót bước từng bước, bởi vì trời quá tối cô không nhìn rõ nên đã dẫm lên những khe hở trên đường, giày cao gót của cô mắc vào trong không thể động đậy.

Đường Tinh Khanh không hề hay biết, cứ vậy bước đi nên bị nghiêng chân, kết quả...trật khớp!

“A...a...a...” Đường Tinh Khanh căm giận rút chiếc giày từ khe hở lên, không kìm được oán hận trong lòng: chết tiệt, phải làm sao đây, bây giờ bị trật khớp rồi, lại không bắt được xe, lẽ nào đêm nay phải ngủ ngoài đường sao?

Trong lúc bất lực, trong dòng xe tấp lập trên đường, bỗng nhiên có một chiếc xe dừng bên đường cách cô không xa, Đường Tinh Khanh quay đầu nhìn, phát hiện người xuống xe đó rất quen!

“Cô Đường?” La Vinh Hiển bước đến bên cạnh Đường Tinh Khanh, cúi người xem xét tình hình của cô, quan tâm hỏi han: “Chân em bị thương rồi?”

Ồ... ồ... ồ... là La Vinh Hiển... anh Vinh Hiển vẫn luôn là thiên sứ mà!

Đường Tinh Khanh cảm động đến rơi lệ, cô chỉ vào cái chân bị đau, tủi thân nói: “Là... em... em bị trật khớp rồi...”

Nghe thấy Đường Tinh Khanh nói vậy, La Vinh Hiển lập tức chau mày, anh tiến sát đôi chân của Đường Tinh Khanh, nhẹ nhàng xoa bóp nơi bị trật khớp, Đường Tinh Khanh đau đớn kêu lên.

“Rất đau sao?” La Vinh Hiển dịu dàng nhìn Đường Tinh Khanh, kẽ hỏi.

“Ừm!” Đường Tinh Khanh gật đầu, cô đau đến nỗi chảy cả nước mắt.

Thật tốt, trong thời khắc khó khăn La Vinh Hiển xuất hiện, nếu không đêm nay cô sẽ không biết ra sao nữa.

Thấy vậy, La Vinh Hiển cau mày nhìn chân của Đường Tinh Khanh, không yên tâm mà nói: “Chân em bị đau như vậy rồi, không đến bệnh viện băng bó thì sao ổn được.”

Anh nói xong, bế Đường Tinh Khanh đang ngồi thụp dưới đất hướng về xe của anh.

Còn Đường Tinh Khanh bị La Vinh Hiển bế trọn trong lòng, lập tức có chút kinh ngạc, trên người La Vinh Hiển phảng phất hương bạc hà, vẫn là hương thơm cô rất thích, trước đây bản thân cô rất thích ngửi mùi này.

Không ngờ xa cách lâu như vậy, nhưng hương thơm này vẫn còn.

La Vinh Hiển không biết suy nghĩ trong lòng Đường Tinh Khanh, sau khi bế cô lên xe, liền lái xe đưa cô đến bệnh viện. Trên đường đi, anh đối với cô rất tốt, rất quan tâm chăm sóc.

Đường Tinh Khanh vô cùng cảm động.

Sau khi làm xong thủ tục kiểm tra, bác sĩ dặn dò cô trước khi chân chưa khỏi lại, cố gắng đừng để chạm nước, một số chuyện phải chý ý, sau đó mới có thể ra về.

Khi La Vinh Hiển đưa cô về nhà, Đường Tinh Khanh cảm kích cười nói với anh: “Giám đốc La, buổi tối hôm nay thật sự rất cảm ơn anh, nếu không có anh, có lẽ tối nay em phải ngủ ngoài đường mất! Cảm ơn anh, lần sau có cơ hội em sẽ mời anh bữa cơm!”

Nói xong, Đường Tinh Khanh mở cửa xe định rời đi.

“Đợi đã!” Đường Tinh Khanh đang định nhấc chân bước đi, liền bị La Vinh Hiển gọi lại, anh vội vàng tháo dây an toàn, vòng qua cửa xe bên Đường Tinh Khanh, giọng điệu có chút trách móc: “Không cần cảm ơn, bất kỳ là ai thấy một người phụ nữ ngồi bên đường trong đêm tối như vậy đều không thể bỏ mặc... em đừng động đậy, anh bế em lên lầu, cẩn thận cái chân lại đau thêm.”

Nói xong, động tác dịu dàng bế Đường Tinh Khanh lên.

“...”

Đường Tinh Khanh không rời mắt khỏi góc nghiêng của La Vinh Hiển, hai má có chút ửng hồng, hôm nay đã quá làm phiền anh rồi, chuyện cỏn con như lên lầu cô có thể tự mình làm được, cô chỉbị trật khớp một chân, chân còn lại vẫn có thể tiếp tục đi được.