Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 140: Sự hoảng hốt khó hiểu




Đường Tinh Khanh đi theo Tịch Song tới ở lại trang viên đó. Nhưng không biết vì sao, từ lúc ngồi trên xe tới giờ, cô cứ thấy bất an mãi, khó chịu đủ đường, như thể có chuyện lớn gì sẽ xảy ra.

Cái linh cảm đó theo cô suốt dọc đường, sau khi xuống xe, thấy sắc mặt của Đường Tinh Khanh không được tốt lắm, Tịch Song vội hỏi: “Đường Tinh Khanh, sao sắc mặt em lại kém như vậy, không sao chứ?”

“Không sao.” Đường Tinh Khanh cố gắng đè nén cảm giác khó thở đó, miễn cưỡng nở nụ cười với Tịch Song.

“Em còn nói không sao…” Tịch Song còn chưa nói hết, hắn đã thấy Đường Tinh Khanh nhắm mắt lại, cơ thể từ từ ngã xuống đất: “Đường Tinh Khanh!”

… Lúc Đường Tinh Khanh tỉnh lại, ánh hoàng hôn chiếu vào phòng, cô ngơ ngác nhìn trần nhà, nghĩ lại chuyện mình ngất xỉu, không hiểu vì sao lúc đó mình lại khó thở.

Hít một hơi thật sâu, cô thấy cảm giác khó thở đó đã dịu đi rồi.

Đường Tinh Khanh không khỏi âm thầm tự trách mình nghĩ nhiều, nhất định là bởi vì quá hưng phấn khi rời khỏi Đông Phùng Lưu nên cô mới gặp ảo giác như thế.

“Em tỉnh rồi à?” Tịch Song mở cửa, bưng một bát cháo vào. Hắn quan tâm nhìn Đường Tinh Khanh, nhưng lại mở miệng nói đùa: “Vừa rồi tự nhiên em ngất ra đất, làm anh sợ hết hồn.”

Đường Tinh Khanh cũng nhìn Tịch Song, cảm kích gật đầu với hắn, cười nói: “Hôm nay rất cám ơn anh.”

“Không có gì.” Tịch Song đưa bát cháo cho Đường Tinh Khanh. Bỗng có người gõ cửa phòng, Tịch Song hơi sửng sốt, sau đó áy náy nhìn Đường Tinh Khanh, nói: “Em ăn cháo trước đi, sau đó nghỉ ngơi cho khỏe, anh có chuyện gấp phải đi trước đã.”

“Không sao, anh đi đi.” Đường Tinh Khanh nhận lấy bát cháo, hiểu ý nói.

Tịch Song gật đầu một cái, xoay người vội vã rời đi.

Sau khi Tịch Song đi, Đường Tinh Khanh ở một mình trong phòng cũng thấy buồn tẻ, nghĩ rằng lần trước cô cũng chưa tham quan căn nhà này, chi bằng hôm nay đi xem một lượt.

Bởi vì phong cách trang trí ở đây rất hợp ý cô!

Đường Tinh Khanh đi dạo trong trang viên, bước tới một cánh cửa khép hờ, cô nghe thấy giọng nói của Tịch Song, vốn cô định đi vào, nhưng nội dung nói chuyện của người trong đó thu hút cô.

“Cậu có chắc anh ta bị tai nạn không?” Tịch Song hỏi bằng giọng nói trầm thấp lạnh nhạt.

“Chắc! Em đã đích thân đi kiểm tra! Hiện tại anh ta đang cấp cứu trong bệnh viện, với tình trạng bị thương của anh ta, có thể sẽ không sống nổi…”

Ai không sống nổi?!

Đường Tinh Khanh tò mò nhích lại gần cánh cửa, nhưng không chú ý tới biên độ động tác quá lớn, cô bất cẩn đụng vào cánh cửa, tạo thành một tiếng vang nhỏ.

“Ai ở đó?!” Tịch Song cảnh giác nhìn về phía cửa, thuốc hạ thấy vậy nhanh trí bước tới, mở cửa ra một cách đột nhiên, sau đó hai người liền thấy Đường Tinh Khanh đứng ở đó.

Nghe lén còn bị phát hiện, Đường Tinh Khanh nhìn hai người trong phòng, cười ha ha rất lúng túng: “Hi… Chào hai anh…”

Thấy là cô, vẻ mặt của Tịch Song vẫn không thả lỏng, ngược lại còn chất vấn: “Sao em lại tới đây? Chẳng phải anh đã bảo em ở trong phòng nghỉ ngơi cho khỏe sao?”

Cảm nhận được bầu không khí nghiêm túc trong phòng làm việc, nghĩ tới chuyện quan trọng mà Tịch Song nói lúc nãy, cô cũng biết mình gây họa, ngượng ngùng cúi đầu nhận sai: “Xin lỗi… Tôi không cố ý nghe lén hai người nói chuyện, một mình tôi ở trong phòng nhàm chán nên mới ra ngoài, không ngờ… Tôi rất xin lỗi…”

Đường Tinh Khanh đang nói, bỗng lại nghĩ tới cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ, đôi mắt cô sáng lên, tò mò hỏi: “Vừa rồi hai anh đang nói gì đấy? Ai bị tai nạn sắp chết?”

“…” Tịch Song căng thẳng tới mức nín thở, ngẫm lại xem vừa rồi mình không nhắc tới tên của Đông Phùng Lưu không.

Sau khi đã chắc chắn là không nhắc tới, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nói không mấy để ý: “Không có gì, là một ông chú của anh bị tai nạn, có vẻ như khá nguy hiểm, hiện tại đang cấp cứu.”

“Thì ra là vậy…” Đường Tinh Khanh gật đầu một cái, sau đó lại nghĩ, có vẻ như cô không nên tiếp tục ở lại đây. Cô vội vàng cười ha ha: “Thực sự rất xin lỗi, hai người nói chuyện tiếp đi, tôi ra ngoài đi dạo.”

Vừa nói, Đường Tinh Khanh vừa xoay người định rời đi.

“Đợi đã!” Tịch Song mở miệng ngăn cản: “Em không cần đi đâu, đúng lúc anh đã xử lí xong mọi chuyện rồi, hay là chúng ta ăn chút gì đó đi?”

Đường Tinh Khanh xoay người lại nhìn Tịch Song, thấy không phải hắn đang nói đùa, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Vậy cũng được, tôi cũng đang đói.”

Tịch Song cười sai thuộc hạ lấy đồ ăn ở phòng bếp tới. Đường Tinh Khanh không nghi ngờ gì cả, cô đi tới trước mặt Tịch Song, đột nhiên nổi hứng hỏi: “Mà nói ra, tôi còn chưa biết tên anh đâu, anh không định nói cho tôi biết tên của anh thật sao?”

Nghe vậy, Tịch Song cười nhẹ nhàng, lắc đầu nói: “Sao lại thế được, em nghe cho kĩ đây, anh chỉ nói một lần thôi. Tên anh là… Tịch, Song!!!”

“Tịch Song?” Đường Tinh Khanh hơi nghiêng đầu, cười nói: “Tên này khá hay đấy.”

“Anh cũng nghĩ thế.”

Hai người nhìn nhau cười, nói chuyện thêm một lát nữa, Đường Tinh Khanh bỗng nhớ tới một chuyện quan trọng, vì vậy nói với Tịch Song: “Tịch Song, mặc dù rất cám ơn sự giúp đỡ của anh, nhưng tôi muốn ra nước ngoài. Tôi muốn sinh đứa bé ra, ở trong nước không an toàn!”

Thế lực của Đông Phùng Lưu rất lớn mạnh, Đường Tinh Khanh biết rõ, nếu ở lại trong nước, rất có thể cô sẽ bị anh bắt được.

Nghe vậy, Tịch Song hơi kinh ngạc, hắn nhìn Đường Tinh Khanh bằng ánh mắt khó tin: “Em muốn sinh đứa con của Đông Phùng Lưu ra à, chẳng phải em rất hận anh ta sao?”

“Thì đúng là như vậy.” Đường Tinh Khanh gật đầu, nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn Tịch Song, đôi mắt cô chứa đựng sự nghiêm túc: “Đứa bé là vô tội, tôi muốn sinh nó ra!”

Thì ra đến cuối cùng, Đường Tinh Khanh vẫn muốn sinh đứa con của Đông Phùng Lưu ra…

Ngay lập tức, sự đố kỵ xâm lấn cả trái tim Tịch Song. Đường Tinh Khanh hận Đông Phùng Lưu như thế, nhưng vẫn chịu sinh đứa con của anh ta ra. Còn hắn khổ sở lắm mới đưa Đường Tinh Khanh thoát khỏi Đông Phùng Lưu được… Chẳng lẽ sau này hắn và Đường Tinh Khanh ở bên nhau, lại còn phải chăm sóc con của Đông Phùng Lưu tới khi trưởng thành sao?!

Tịch Song hơi ngẩn người, hắn cúi đầu suy tư hồi lâu, không biết nên giữ Đường Tinh Khanh lại hay đưa cô ra nước ngoài.

“Không thể… Ở lại trong nước sao?” Ngẫm nghĩ một hồi, Tịch Song vẫn quyết định tranh thủ cơ hội cho mình.

“Không được! Đông Phùng Lưu háo thắng như thế, bệnh chiếm hữu rất nặng, sau này anh ta sẽ nghĩ mọi cách để tìm ra tung tích của tôi! Tôi không muốn anh ta tìm được, càng không muốn bị anh ta quấy rầy, vậy nên đành nhờ anh làm phúc thì làm cho chót, giúp tôi thêm một lần nữa đi!” Đường Tinh Khanh nói xong, cô nhìn Tịch Song bằng ánh mắt tội nghiệp, muốn đạt được sự thương xót của hắn.