Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 119: Đều là do anh hại chết




“Đường Tinh Khanh, cô đang làm gì vậy?!” Đông Phùng Lưu tức giận.

Nghe thấy câu nói ấy, Đường Tinh Khanh từ từ quay đầu lại nhìn Đông Phùng Lưu, cô cứng đơ người, trong ánh mắt vẫn còn lưu lại sự điên cuồng hận thù.

Ánh mắt của cô làm cho Đông Phùng Lưu sững người, sau đó anh dường như đã nghĩ ra được điều gì đó, vội vàng bước mạnh đến chiếc bàn làm việc, nhìn thấy ngăn kéo đã bị mở ra, và hai trang giấy được nắm chặt trong tay Đường Tinh Khanh.

Một trang là giấy xác nhận Tiết Bình Hương đã bán Đường Tinh Khanh làm người giúp việc cho anh ta, một trang là giấy báo tử của bố Đường Tinh Khanh...

Tất cả, đều đã rõ ràng...

Ánh mắt Đông Phùng Lưu trầm lắng, anh bước qua vật ở dưới đất, đi đến trước mặt Đường Tinh Khanh, xách cổ áo cô giận dữ nói: “Ai cho cô bước vào phòng làm việc của tôi?”

Những thù hận và sự điên cuồng như một lần nữa trở lại trên khuôn mặt Đường Tinh Khanh, cô đẩy mạnh Đông Phùng Lưu ra, ném tờ giấy trong tay vào mặt anh, cười phá lên: “Đông Phùng Lưu! Không ngờ rằng từ đầu đến cuối anh đều lừa gạt tôi! Kết hôn? Ha ha, chúng ta vốn dĩ chưa kết hôn, có chăng cũng chỉ là một tờ giấy bán thân làm người giúp việc! Anh luôn miệng nói bố tôi vẫn còn sống, bây giờ ông ấy cũng đã chết rồi, đã chết từ một tháng trước rồi! Đông Phùng Lưu! Anh giải thích cho tôi đi?!”

Đông Phùng Lưu bị Đường Tinh Khanh đẩy ngã xuống đất, bị cô ném giấy vào mặt, hành động này như đang xỉ nhục anh, làm sôi sục lên sự tức giận trong lòng anh.

Đông Phùng Lưu cười lạnh lùng, nghiêm nghị nói: “Tôi lừa gạt cô? Không phải, mà là bởi vì cô ngu ngốc, cô nghĩ rằng Đông Phùng Lưu tôi sẽ thực sự cưới một người đàn bà dơ bẩn làm vợ sao? Đường Tinh Khanh, cô biết tại sao trước giờ tôi luôn hành hạ cô không? Chính là bởi vì bố cô sẽ không chịu đựng nổi! Ông ta chết rồi, vì vậy tôi mới chuyển tất cả thù hận đổ lên người cô!”

“Anh... Anh nói gì?!” Nghe xong những lời nói ấy, Đường Tinh Khanh bỗng nhiên trợn trừng mắt, cô hoảng hốt nhìn Đông Phùng Lưu, nói thêm: “Bố tôi... Bố tôi là do anh hại chết?!”

Đông Phùng Lưu không nói gì chỉ nhếch miệng cười.

Con ngươi của Đường Tinh Khanh bỗng nhiên mở to, cô chỉ cảm thấy lí trí của mình lại một lần nữa bị sự giận dữ chiếm hữu, cô nhanh chóng chộp lấy bàn phím trên chiếc bàn làm việc xông lại đập vào Đông Phùng Lưu.

Khoang mắt Đường Tinh Khanh bỗng nhiên rực đỏ, giọng khàn khàn hét lên: “Đông Phùng Lưu! Tôi giết anh... Tôi phải giết anh!”

Lần đầu bị Đường Tinh Khanh đẩy ngã chỉ là ngoài ý muốn, nhưng lần thứ hai, Đông Phùng Lưu không để bị Đường Tinh Khanh cứ thế đánh gục nữa.

Đưa tay ngăn chiếc bàn phím lại, tay Đông Phùng Lưu dùng hết sức giành lại chiếc bàn phím trong tay Đường Tinh Khanh, sau đó anh tay vặn lại đẩy Đường Tinh Khanh về phía sau.

Nhưng mà Đường Tinh Khanh dùng lực đẩy mạnh, bỗng nhiên bị Đông Phùng Lưu dùng sức kéo lại, cơ thể cô theo quán tính vì thế lùi về sau.

“Rầm” một tiếng, Đường Tinh Khanh ngã xuống đất, lưng cô bị đập vào chiếc bàn, cô vô cùng đau đớn nhanh chóng quay người lại, cánh tay vì thế mà bị đập vào màn hình máy tính đã vỡ vụn khiến tay bị thương, những dòng máu đỏ từ từ chảy ra.

Đường Tinh Khanh đau đớn nước mắt rơi xuống lã chã, cô không còn sức lực để đứng dậy, nghĩ đến việc bố mình bị Đông Phùng Lưu giết hại, cô chỉ cảm thấy trời đất như đã sụp đổ.

Đường Tinh Khanh òa khóc như một đứa trẻ đang phải chịu oan ức.

Cô đau buồn đến sắp chết, La Vinh Hiển, bố cô, hai người đều bị Đông Phùng Lưu giết hại! Nhưng cô vốn dĩ không có sức lực để báo thù!

Lúc này, Đường Tinh Khanh căm hận Đông Phùng Lưu đến nỗi không thể miêu tả được bằng lời, cô phải khiến cho anh ta sống không bằng chết, phải trả giá cho những việc đã làm!

Nhìn thấy Đường Tinh Khanh phải nhận kích động quá lớn, trái tim Đông Phùng Lưu bỗng nhiên mềm yếu, nhưng lúc đó anh lại bị lí trí chiếm giữ, Đường Tinh Khanh, so với hàng trăm hàng nghìn những đau khổ lúc nhỏ tôi phải chịu đựng thì như vậy vẫn còn nhẹ với cô!

Đông Phùng Lưu cười lạnh lùng: “Nếu như cô đã biết mọi chuyện, vậy tôi cũng nói thẳng với cô! Đường Tinh Khanh, bởi vì người mẹ dơ bẩn của cô cố ý xen vào giữa cuộc hôn nhân của bố và mẹ tôi, dẫn đến cái chết của mẹ tôi. Vậy nên, tôi sẽ không bỏ qua cho cả nhà cô đâu, mẹ cô đã chết rồi, bố cô thay thế, bây giờ bố cô chết, cũng đã đến lượt cô thay thế rồi! Cả cuộc đời của cô đừng nghĩ đến việc rời xa tôi, tôi sẽ từ từ hành hạ cô đến chết!”

“Đông Phùng Lưu! Tên súc sinh không bằng cầm thú! Tên biến thái vô lương tâm! Anh không còn tính người nữa! Anh sẽ không được chết yên đâu!!!” Khuôn mặt Đường Tinh Khanh tràn đầy nước mắt, cô ngẩng đầu lên gào thét với Đông Phùng Lưu.

“Hừm, tôi là người như thế nào đến lượt cô nhận xét sao, cô không có tư cách.” Đông Phùng Lưu cười lạnh lùng, anh ta gọi cô giúp việc, “Giúp tôi đưa người đàn bà dơ bẩn này về phòng! Nhốt cô ta lại, để cô ta không bao giờ có thể bước ra khỏi cửa phòng nửa bước!”

“Vâng!”

Mấy cô giúp việc đi đến đỡ Đường Tinh Khanh dậy, kéo cô rakhỏi, còn trong phòng làm việc, những mảnh vỡ ngổn ngang trên mặt đất, lúc những cô giúp việc kéo Đường Tinh Khanh ra, chân cô có rất nhiều vết thương.

Ngay sau đó, những dòng máu đỏ tươi không ngừng chảy ra từ tay và chân cô, nhưng cô cảm thấy không đau đớn, bởi vì không có gì đau đớn hơn nỗi đau trong lòng cô.

Sau khi Đường Tinh Khanh được những cô giúp việc kéo ra, Đông Phùng Lưu ngồi trên chiếc ghế trong phòng làm việc, lạnh nhạt nhìn hai tờ giấy trên mặt đất, trong lòng tê tái.

Thực ra giấy báo tử của bố Đường Tinh Khanh, anh ta cũng mới nhận được từ hai hôm trước, khẽ thở dài, Đông Phùng Lưu mệt mỏi nhắm mắt lại.

Không sao cả, ngay đến cả La Vinh Hiển anh ta cũng đã giết rồi, cũng không quan tâm đến việc Đường Tinh Khanh lại một lần nữa hiểu lầm anh, hơn nữa việc này còn có thể giúp anh ta hành hạ Đường Tinh Khanh, anh phải hành hạ để cô sống không bằng chết.

Cái chết của mẹ anh, anh muốn cả gia đình cô phải trả cái giá đau đớn!

......

Sau khi Đường Tinh Khanh được kéo về căn phòng của mình, cô giúp việc băng bó qua loa những vết thương của cô, sau đó nhốt cô lại một mình trong căn phòng ấy, đến lúc ăn cơm mới có người bước vào đưa cơm đến cho cô.

Trong phòng rất tối, không bật đèn lên, Đường Tinh Khanh cảm thấy rất lạnh, lạnh đến run cầm cập. Toàn thân cô co lại, cho dù chiếc chăn trên người cô dày đến mức nào cũng không thể giúp một trái tim lạnh giá không còn hơi ấm trở nên ấm áp hơn được.

Trong màn đêm, Đường Tinh Khanh dần dần ngủ thiếp đi, cô mơ thấy một cơn ác mộng, mơ thấy Đông Phùng Lưu giết chết bố cô, La Vinh Hiển và những người khác ở ngay trước mặt cô...

Đường Tinh Khanh bị làm cho hoảng sợ không ngừng quỳ xuống cầu xin anh tha ch, nhưng bất luận cô có gào khóc và ngăn cản thế nào, đến cả trán cũng đập đến chảy máu mà Đông Phùng Lưu cũng không dừng tay lại.

Ngược lại anh ta còn nở một nụ cười khát máu, từ trên cao nhìn chằm chằm cô, mỉa mai: “Không có ích gì đâu... Mẹ cô chết rồi... Bố cô thay thế, bây giờ bố cô chết... La Vinh Hiển sẽ thay thế, La Vinh Hiển chết... chỉ còn lại cô thôi, Đường Tinh Khanh...”

Đông Phùng Lưu, lại muốn giết chết cô!

Nhìn thấy Đông Phùng Lưu cầm chiếc dao đẫm máu từ từ tiến lại gần cô, Đường Tinh Khanh lắc đầu, không ngừng lùi lại phía sau, cứ thế lùi, không biết từ lúc nào đã lùi đến cạnh một vách đá.

Đường Tinh Khanh sẩy chân rơi xuống vách đá sâu thẳm không đáy, còn Đông Phùng Lưu ở bên trên cười phá lên sung sướng.

“Không ------“