Vợ Của Lục Tổng Không Phải Dạng Vừa

Chương 8




Khi tất cả mọi người đều không thể hiểu chuyện gì đang sảy xa, thanh niên kia đã bị Cố Mang túm lấy ném qua vai, đập mạnh xuồng nền đất. Những công tử khác khi nhìn thấy điều đó, mặt biến sắc không còn một chút máu.

Họ đã quen với sự hung hăng kiêu ngạo, bọn họ chưa bao giờ chịu thua thiệt hay mất mặt như hiện tại.

Nhìn chằm chằm vào người con gái vừa đánh anh em mình, hai tay bọn họ nắm chặt thành quả đấm.

"Đem cô ta bắt lại, tối nay anh em chúng ta nhất định phải dạy cho cô ta một bài học!"

Lão đại trong đám người đó nghiến răng ken két nói.

Khoé miệng khẽ nhếch lên, dáng vẻ vô cùng lười biếng, đôi mắt xinh đẹp nhíu lại, mang theo một chút lạnh lẻo.

Tự tìm cái chết.

Một cước đạp ra một cách hung dữ, lực rất lớn, trực tiếp đá bay người thanh niên trước mặt, người thanh niên nằm rạp trên đất, muốn bò dậy cũng bò không nổi.
Nắm lấy nắm đấm đang vung thẳng vào người, một tiếng răng rắc vang lên, lực tay của Cố Mang trực tiếp bóp nát sương cổ tay của người thanh niên, tiếng hét thảm thiệt của thanh niên vang lên.

Còn một người duy nhất chứng kiến những người anh em của mình nằm rạp trên đất, kêu la thảm thiết. Trong một khoảnh khắc cảm thấy có chút rùng mình, sợ hãi.

Theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, bước chân từ từ lùi lại, muốn bỏ chạy.

Đột nhiên trước mắt, có một bóng đen lướt qua, cơ hồ không thể nhìn thấy rõ làm sao Cố Mang lại có thể xuất hiện trước mắt, cả người liền bị một lực lớn bóp lấy cổ, ném lên đầu xe của chiếc xe thể thao.

Cố Mang dùng đôi chân dài đạp lên trên đầu của xe thể thao, ánh mắt rũ xuống, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm người đàn ông đang bị cô giữ lại.
Ánh mắt lộ ra vài tia màu đỏ có chút quỷ dị, giống như bị nhuốm bởi máu.

người thanh niên hoảng sợ, cả người mền nhũng bởi sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy dài trên khuôn mặt, không dám nói một lời nào.

Khuôn mặt Cố Mang không có một chút biểu cảm, khoé miệng nhếch lên một đường cong điên cuồng: "Lá gan không nhỏ."

Người thanh niên run rẫy nói: "Thật..Thật xin lỗi.."

Cố Mang nhìn thanh niên trước mặt bị doạ mặt trắng bạch, nhẹ giọng cười một tiếng, "Học làm người đi, hiểu chưa?"

"Đã hiểu..."

Cố Mang buông cánh ta ra, bỏ đôi chân dài đang đẫm trên xe xuống, hai tay một lần nữa bỏ vào trong túi quần.

Cố Tứ mĩm cười nhìn mấy người nằm dưới đất rên thảm.

Đi lên đạp một cước, giọng điệu non nớt có thêm vài phần giễu cợt, " Tôi nói các người cũng thật không mắt, chọc ai lại không chọc, lại chọc phải chúng tôi, đời người vốn rất ngắn các người hết lần này đến lần khác, lại cứ muốn đi đường tắt."
Chị gái cậu vốn tâm tình đã không tốt, bọn ngu này lại chọc phải chị cậu.

Chị gái cậu không đem bọn họ đánh đến hoài nghi cuộc đời đã là đại phát từ bi lắm rồi.

Cố Mang lấy từ trong túi ra một cái bật lửa và gói thuốc lá.

Những ngón tay xinh xắn với những vết chai sần sùi kẹp lấy điếu thuốc, cái bật lửa bộp một tiếng nhóm lửa.

Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt của cô. Nhìn vô cùng quyến rũ nhưng lại nguy hiểm.

Chiếc bật lửa cô đang nghịch ngợm trên đầu ngón tay rơi vào trong túi, cô rít một hơi thuốc, thản nhiên nhìn lên ô cửa sổ đang mở trên tầng hai của Thiên Khuyết.

Ánh mắt cô bất động vài giây, đôi môi xinh đẹp nhếch lên, thu lại tầm mắt.

Không nhanh, không chậm đi về phía trước.

Ngông cuồng.

...

Trong quán bar trên lầu hai, ba người đàn ông theo dõi mọi chuyện từ đầu đến cuối của cuộc đánh nhau.

Không, không tính là đánh nhau.

Phải nói là *đơn phương huyết ngược.

(*) Mình không hiểu từ đó có nghĩa là gì nên mình để luôn từ góc ạ,

Hạ Nhất Độ cùng Tần Phóng rất kinh ngạc.

"Các cô gái bây giờ đều hung dữ như vậy hay sao?" Tần Phóng xoa xoa cằm, vẻ mắt không thể tin được.

Hạ Nhất Độ chậc chậc cảm khái nói: "Một cước liền đem nam nhân cao 1m8 nằm rạp xuống đất, đây thực sự còn là con gái hay sao?"

Khóe miệng Lục Thừa Châu nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Cố Mang, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc bốc khói nghi ngút.

Cô gái nhỏ này không lớn lắm, vậy mà còn biết hút thuốc.

...

Lục Ý đang học năm thứ ba trung học, làm xong bài tập, ra khỏi thư phòng.

Nhìn thấy hai khuôn mặt xa lạ đi lên tầng ba.

Đặc biệt là khuôn mặt của cô gái kia, cực kỳ có sức hút.

Ánh mắt cô chợt khựng lại.

"Mẹ, họ là ai vậy." Cô hỏi khi bưng đồ ăn khua đến cho Lâm Chu.

Lâm Chu liếc mắt nhìn lên phía lầu ba, "Khách của ba con."

“Khách của ba sao có thể là người như vậy?” Lục Ý nhíu mày, “Không phải là họ hàng nghèo nào đó, đến nhà chúng ta ăn nhờ ở đậu đó chứ?"