"Trong đây có năm vạn, cậu đối với các cháu đã tần tình tận nghĩa!" Cố Mang ngước mắt nhìn tấm thẻ ngân hàng được ném trên bàn, bằng cặp mắt thanh cao, kiêu ngạo."Không cần đâu, cảm ơn cậu." Cô ngồi trên ghế sô pha không thèm đềm xỉa đến người cậu đang đứng trước mặt.
Lôi Tiếu mím môi, âm thanh lạnh nhạt, "mày không cần, Cố Tứ cũng không cần sao?" Cố Mang ngồi trên sô pha chơi game, không một chút để ý nói.
"Thằng bé là em trai tôi, tôi tự nuôi thằng bé, cậu đem Cố Âm mang đi là được.
" Lôi Tiêu khinh thường hừ lạnh. "Mày nuôi nó sao? Mày lấy gì nuôi nó? Mày có tiền sao? Như thế sao, nó nhỏ như vậy, cùng cái người chưa tốt nghiệp cao trung như mày ra ngoài làm ăn xin hay sao?" Thật làm mất hết mặt mày của nhà bọn họ.
Cố Mang hạ khoé môi, đuôi mắt hơi cong, ý cười không hiện rõ trên khuôn mặt cô.
"Tiền sao, có một ít. Tôi nghỉ cậu nên để những thứ này cho Cố Âm thì tốt hơn." Lôi Tiêu nhìn chằm chằm bộ dạng lúc này của Cố Mang, trên người Cố Mang lại có một cổ tà khí lạ thường.
Ngày Cố Mang vừa sinh ra, Lôi Tiêu liền biết về sau khi lớn lên cô sẽ là một đại mỹ nhân bại hoại.
Hắn cũng thực sũng cô cháu gái xinh đẹp này.
Lớn một chút nữa, tính tình nha đầu này càng ngày càng cổ quái.
Rõ ràng là người lớn nhất trong nhà, không một chút nhường nhịn lúc nào cũng so do với em trai, em gái của mình.
Chạm vào đồ vật của nó một chút, nó liền dùng ánh mắt âm trầm để nhìn chằm chằm người khác.
Tính tình của nó không tốt, các anh chị em trong nhà chẳng mấy người thích nó, luôn làm đủ mọi chuyện để hãm hại nó.
Mãi đến khi Cố Mang năm tuổi, đem một nam nhân trưởng thành trong nhà từng hãm hại nó đánh cho cả người đầy máu, bản thân bất động, các anh em khác muốn can ngăn nhưng sợ người tiếp theo bị đánh sẽ là mình, bọn nó trốn còn chẳng kịp sao dám ngăn Cố Mang lại.
Nó là một tai hoạ, mới có năm tuổi mà ra tay một cách tàn nhẫn như vậy! Yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt! Nó được đem đi cảo tạo một tháng, sau đó mẹ nó liền đón nó trở về.
Sau một khoảng thời gian được giáo dục nghiêm khắc, nó liền vào tiểu học.
Ai mà ngờ mới đi học được mấy ngày nó liền đem bạn học đánh bị thương phải nhập viện, bị nhà trường cưỡng chế thôi học.
Trước nay liền không chuyên tâm học hành cho đàng hoàng! Việc tốt chưa thấy đâu, chỉ toàn thấy đâu đâu cũng đều là chuyện xấu! Mười tám đời tổ tiên trong nhà, chẳng có ai là giống nó. Hiện tại chị gái cùng anh rễ qua đời ngoài ý muốn. Để lại ba đứa con chẳng ai quản.
Lôi Tiêu ở giới thượng lưu như đi trên màn băng mỏng. Hiện tại còn là thời điểm thăng chức quan trọng.
Cố Tứ cùng Cố Mang giống nhau, nơi nơi đều lá chuyện thị phi của hai đứa nó, từ nhỏ đã đánh nhau trốn học, không lo học hành đàng hoàng, hắn đem hai đứa nó về chăm sóc chắc chắn sẽ rước phải nhiều phiền toái.
Đặc biệt Minh Thành còn là nơi có nhiều gia đình quyền quý, thượng lưu.
Hai đứa nó lỡ gây chuyện, làm ảnh hưởng đến tiền đồ rộng mở sau này của hắn.
Hắn đánh giá ba chị em Cố Mang, trong ba chị em hắn liền cảm thấy Cố Âm là một đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất. Thành tích học tập của Cố Âm cũng rất tốt, bộ dáng cũng kế thừa chị gái hắn, xinh đẹp lại ngoan ngoãn rất được mọi người yêu thích.
Nếu không chị gái cùng anh rễ của hắn cũng sẽ không đem toàn bộ tài sản của mình, giao lại cho nha đầu Cố Âm này.
Mang theo nha đầu Cố Âm coi như hắn đã báo đáp chị gái đã có công dưỡng dục hắn.
"Tự giải quyết cho tốt!" Lôi Tiêu lạnh lùng ném xuống một câu, quay lưng đi nhanh rời khỏi Cố gia.
Cố Âm từ trên lầu đi xuống, bên cạnh là thư ký của Lôi Tiêu, giúp cô mang hành lý.
"Chị gái, trên di chúc bố mẹ để lại tất cả tài sản cho em, em chỉ nhận lấy. Nếu muốn chị và Cố Tứ có thể ở lại đây, em không ngại." Cố Âm cười nói.
Cố mang đem điện thoại nhét vào trong ba lô của mình, nhìn thẳng mặt Cố Âm nói, "không cần." Cô giơ tay nhìn thời gian trên đồng hồ.
5 giờ, nên đi đón Cố Tứ tan học.
Cô cầm lấy cái mũ đen bên cạnh đội lên, đi thẳng ra bên ngoài.
Một chiếc xe máy bề ngoài có vẻ cũ xưa rách nát đang đậu ở phía trước cửa.
Chiếc xe xinh đẹp nhất chính là hai sườn kính chiếu hậu thượng kính đầu lâu. Nhìn nó âm trầm.
Cố Mang đội mũ bảo hiểm, đôi chân dài tinh tế thẳng tắp, khách một tiếng kính bảo vệ mắt buông xuống.
Máy xe nổ vang, chạy như bay ra ngoài.
Cố Âm đi đến bão mã (BMW) đắt tiền, thư ký giúp cô mở cửa.
Cô Âm hướng mắt nhìn về phía Cố Mang rời đi, coi ngươi hơi liễu*, ngưng hai ba giây.(*): từ đí mình k hiểu nghỉ lẳm nên mình xin phép để chúc góc luôn ạ
Lôi Tiêu nói: "Âm Âm, lên xe." Cố Âm ngoan ngoãn nói: " vâng, thưa cậu."
Lôi Tiêu hừ lạnh một tiếng, " con vĩnh viễn đừng tiếp xúc với loại người hạ tầng kia! bọn họ chỉ xứng ngước lên nhìn con!"