Hơn nữa còn chưa có sự đồng ý của cô mà đã làm chuyện này thì có khác gì hái hoa tặc đâu?
Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân giống như nổi điên chống cự lại Lục Minh. Đây không ra thì đôi tay nhỏ đập lung tung ở trên người, trên mặt anh. “Không muốn… Cậu…! Không muốn… Cậu… Chuyện này phải hai bên tình nguyện mới được…”
Cô càng ra sức giãy giụa, phản kháng càng làm cho Lục Minh tức giận.
Anh ngẩng lên từ ngực Cảnh Y Nhân, mãnh bạo siết lấy cổ cô. “Hai bên tình nguyện?” Bốn chữ này làm Lục Minh nghiến răng nghiến lợi.
Cô thật sự không muốn để anh chạm vào, vậy vừa nãy còn nói cái gì anh là ông xã cô, là chồng cô, Lục Minh của cô.
Bốn chữ đẹp đẽ như vậy, Lục Minh không rõ vì sao cảm giác như ngực bị lấy mất thứ gì, cảm giác trống hoác khiến anh khó chịu.
“…” Đôi mắt hoảng sợ của Cảnh Y Nhân nhìn anh chằm chằm, cổ cô bị siết tới độ thở cũng khó khăn nên cô không dám phản kháng lại.
Lục Minh trước mặt với “cậu” mà cô biết hoàn toàn khác nhau, cô không biết gì về người đàn ông này, ngày thường thì đối với cô thờ ơ lạnh lùng, nhưng khi tức giận còn đáng sợ hơn cả “cậu hoàng đế” trước đây. Cảnh Y Nhân nơm nớp lo sợ, khó khăn mở miệng: “Cậu… Không phải cậu đã nói… Dù cháu có cởi sạch cũng không chạm vào cháu sao?”
“…” Lục Minh nhìn sâu vào mắt cô, anh có thể cảm nhận được người con gái nhỏ bé này đang run rẩy dưới thân mình. Ngay cả tiếng nói cũng khô khốc như vậy, cô đang sợ anh. Nghĩ tới cái đêm hai tháng trước, Cảnh Y Nhân bỏ thuốc trong cà phê của anh, vì muốn ngủ với anh, kết quả ly cà phê đó anh không uống.
Cả buổi Cảnh Y Nhân đều lén lén lút lút bò lên giường anh, cô bị anh một chân đạp xuống giường, đuổi ra ngoài.
Sau đó anh yêu cầu người giúp việc đổi toàn bộ ga giường, bất cứ đồ dùng gì chỉ cần Cảnh Y Nhân chạm qua đều khiến anh cảm thấy buồn nôn.
Kết hôn hơn nửa năm nay, chuyện như vậy xảy ra không ít lần, nhưng hôm nay anh chủ động đụng chạm vào cô, cô lại chê anh bẩn, ghét bỏ vì bọn họ không phải hai bên tình nguyện.
Cô không phải là Cảnh Y Nhân…!
Mới có mấy ngày ngắn ngủi, mà mỗi ngày trời sáng anh tỉnh dậy đều lo lắng sau khi tỉnh giấc, Cảnh Y Nhân sẽ trở lại là cảnh Y Nhân của trước đây.
Sự thật thì Cảnh Y Nhân không có năng lực lớn đến vậy khiến tinh thần anh không yên. Mỗi phút mỗi giây đều lo lắng cho cô. Điều này ảnh hưởng rất lớn tới tâm tình của anh.
Lục Minh đột nhiên đứng thẳng dậy, buông cần cổ tinh tế của Cảnh Y Nhân ra. Ánh mắt lãnh đạm của anh nhìn thẳng vào người cô.
Cảnh Y Nhân được thả tự do, miệng mở lớn hít vào từng ngụm không khí, ho nhẹ hai tiếng.
Bất chợt Lục Minh mở miệng hỏi: “Cô không thích tôi?” Giọng nói anh hờ hững như thể đang hỏi một câu chuyện rất bình thường.
“…” Tay nhỏ của Cảnh Y Nhân xoa xoa cái cổ bị siết đau, đầu tiên lắc đầu, rồi lại gật đầu, tiếp đó lại lắc đầu.
Cảnh Y Nhân muốn trả lời thật rằng bản thân không thích anh nên mới lắc đầu, bọn họ biết nhau mới có một tuần, lúc đầu cô coi Lục Minh là cậu hoàng đế nên mới đối với anh đặc biệt thân thiết, nhưng mỗi lần như vậy, anh đều đáp lại cô lạnh như băng.
Vừa lắc đầu xong lại sợ Lục Minh hiểu sai nên gật đầu, nhưng lại nghĩ tới Lục Minh sẽ vì chuyện này mà đuổi cô ra ngoài nên lại lắc đầu. “Vậy cô thích ai? Cảnh Hi sao?” Lục Minh lại hỏi.
“…” Cảnh Y Nhân nơm nớp lo sợ đứng yên tại chỗ, không hiểu vì sao Lục Minh luôn nhắc tới Cảnh Hi.
Cảnh Hi cũng coi như là em trai của cô, cho dù không có quan hệ huyết thống với chủ thân thân thể này, nhưng cô với Cảnh Hi không quen, sao lại thích Cảnh Hi được?
Cảnh Y Nhân không trả lời.
“…” Lục Minh nhìn cô chằm chằm, không nói gì. Cô trầm mặc nghĩa là cô ngầm thừa nhận.