Thấy tài xế mở cửa xe ra, Cảnh Y Nhân cũng không quan tâm đến vụ va chạm, lập tức chui ra từ cửa
bên tài xế rồi liều mạng đuổi theo tên cướp vốn đã chạy rất xa. Cô giúp việc hoảng sợ, cũng mở cửa chạy theo! “Cô Cảnh.... Cô Cảnh....”
Cảnh Y Nhân mặc váy dài liền thân nhưng lại không vướng víu khi chạy, ngược lại còn khiến cô càng thêm mỹ lệ và phiêu dật, chỉ có đôi giày trông như chuối tiêu mà cô đeo làm cô bực mình.
Không những xấu mà đi đường cũng không dễ, cứ phải kiễng mũi chân lên, huống hồ bây giờ cô lại đang chạy! Cảnh Y Nhân dứt khoát vung giày lên, vươn hai tay đỡ lấy rồi tiếp tục liều mạng chạy.
Như thế sẽ chạy nhanh hơn, những miếng băng vệ sinh dính sau mông cô lại cứ dính rồi tuột, rất khó chịu, nhưng cô đầu còn sức để ý đến nó chứ!
Cô chỉ tay vào tên cướp đằng trước mà gào lên: “Bản cung bắt người đứng lại! Có nghe lời không hả!?” “Ban ngày ban mặt mà lại dám đi ăn cướp! Bản cung mà bắt được thì sẽ đánh chết người cho mà xem!” Sau lưng, một đám các bà các bác vẫn đuổi theo, ai cũng thở hồng hộc nhưng đều không theo kịp, đành phải bỏ cuộc hết, chỉ còn Cảnh Y Nhân là gần đuổi kịp. Nhiều người qua đường thấy thế đều kinh ngạc và thán phục nhìn cô. Cả những người trong các cửa hàng ven đường cũng ló đầu ra nhìn theo. Tiếng gào của cô khiến một vài người đàn ông đi ngang qua cũng đuổi theo hỗ trợ, nhưng Cảnh Y Nhân vẫn nhanh hơn bọn họ.
“Đứng lại! Ngươi mà còn chạy nữa là bản cũng sẽ đánh chết người đấy!” Phía bên kia đường, tiếng còi cảnh sát vang lên inh ỏi. Cảnh Y Nhân điên cuồng đuổi theo, đằng trước có ngã rẽ, mắt thấy tên cướp định ngoặt vào, Cảnh Y Nhân lập tức ném mạnh đôi giầy chuối ra, phần gót của một chiếc nện trúng gáy tên cướp, chiếc còn lại thì nên thẳng vào eo của hắn.
Tên cướp choáng váng vì bất ngờ trúng đòn, loạng choạng vài bước rồi ngã lăn ra đất! Giỏ thức ăn và ví tiền trong tay cũng bị văng ra.
Cảnh Y Nhân xông tới, đặt mông ngồi lên lưng tên cướp rồi đánh liên tiếp vào đầu hắn.“Bản cung cho ngươi chạy này! Biết sự lợi hại của bản cũng chưa? Còn dám chạy nữa không?” “...” Tên cướp ôm đầu thở hổn hển, khóc không ra nước mắt, quay đầu lại chửi: “Đ** mày! Bị Lưu Tường* nhập đấy à? Tao chạy kiểu gì được nữa?” (*) Lưu Tường: Một vận động viên đáng tự hào của điền kinh Trung Quốc khi xuất sắc giành HCV tại Thế vận hội Athens 2004 Rồi hắn lập tức xoay người lấy một khẩu súng trong áo ra, chỉ thẳng vào trán Cảnh Y Nhân!
“Đ** ông...”
cảnh Y Nhân vẫn ngồi trên bụng hắn, hoàn toàn không hề biết thứ trong tay hắn là gì, cô không hề sợ hãi cầm chiếc giày trên mặt đất lên mà đập mạnh gót giày vào đầu hắn, khiến tên cướp còn chưa kịp nói hết đã “tắt ngóm”! “Bản cũng đã nói rồi! Một khi bắt được người thì sẽ đánh chết người ngay! Ai bảo người chạy hả!” Cô vừa nói vừa đập thêm cái nữa! Tên cướp hoa cả mắt, bàn tay cầm súng vô lực gục xuống, hắn lập tức ngất xỉu...!
Tại đồn cảnh sát.
Tên cướp bị cảnh sát đưa về đồn, tuy rằng Cảnh Y Nhân có công bắt cướp nhưng vì gây ra tai nạn giao thông nghiêm trọng nên cũng bị dẫn về theo. Mọi người trong đồn cảnh sát ai cũng biết thân phận của Cảnh Y Nhân cùng những tiếng tăm lừng lẫy” của cô, tuy rằng không thích nhưng cũng không dám chậm chạp hay thờ ơ. Tất cả đều đoán rằng có lẽ vì muốn rửa sạch tiếng xấu nên hôm nay cô mới liều lĩnh đến thế!
Tên cướp này không phải là một kẻ cướp vặt bình thường, hắn là trùm tội phạm buôn ma túy quốc tế, lại có tiền án giết người, hắn luôn mang theo súng trong người. Lần trước hắn đã chạy thoát, sau đó bị truy nã rất gắt gao, không ăn không uống gì quá lâu mới phải chạy vào chợ trộm đồ.
Cảnh Y Nhân đúng là gan lớn, chỉ vì muốn rửa sạch tiếng xấu mà chẳng sợ chết gì cả! Một nữ cảnh sát cấp cao đích thân tới lấy khẩu cung của Cảnh Y Nhân.