"Haizzz, thật đáng tiếc đã trễ chuyến bay rồi anh ơi."
Vương Quân tinh nghịch nhìn Boss, có chị dâu Lục Tuyết Kỳ đây sao nó đi được hehe.
"Tiểu Quân, em cố tình?"
"Không có, em chỉ cố ý... ôi không là vô ý, vô ý thôi hơ hơ."
"Không nói nhiều chiều nay phải đi."
Vương Thiên bỏ đi mặc kệ khuôn mặt đáng thương của Vương Quân, phiên tòa đã đưa ra phán xét cuối cùng hic.
_____
"Chị dâu à, em không muốn đi đâu!!!"
Lục Tuyết Kỳ nhìn Vương Quân rồi nhìn sang Vương Thiên, tảng băng trên khuôn mặt ngàn năm của anh vẫn không có tí nào gọi làn tan, kì này Vương Quân phải đi thật rồi.
"Tiểu Quân, em chuẩn bị đi à."
"Anh Vũ, năn nỉ tiếp em đi, em không muốn đi về Mĩ đâu."
Lăng Vũ cười bâng quơ rồi chạy biến, thật ra hắn muốn đến gặp Lục Tuyết Kỳ để hỏi thăm về Tiểu Vy Vy, nhưng hình như anh em họ Vương đang xảy ra nội chiến, ai ngu đến nổi ở lại để làm bia?
"Tiểu Quân, tạm biệt em nhé!"
"Huhu chị dâu ơi."
"Nhanh đi, sắp bay rồi kìa."
Liếc Vương Thiên một cái sắc lẽm rồi nhìn Lục Tuyết Kỳ cười cái rõ tươi, Vương Quân nhanh chóng bước đi vào trong.
_____
New York
Rầm...
"Trời ơi cái áo hiệu của tôi."
Vương Quân lấm lét nhìn chàng trai nó mới đụng rồi nhìn cây kem của nó đã rơi xuống nền mà cứ đứng im.
Nó định xin lỗi rồi chuồn nhưng tiếc cây kem quá nó đành hất mặt rồi chuồn đi. Cuộc đời không như mơ tên con trai nó vừa đụng đã nhanh chóng túm cổ nó lại, từ từ gỡ kính mát ra, tên con trai đó gằn giọng:
"Con nhỏ này định bỏ đi ư? Mau đền áo cho tôi."
Vương Quân mặc kệ tên con trai đang tức giận nhìn nó, mắt nó thì cứ như đèn pha:
"Trời ơi anh là minh tinh Hàn Quốc sao huhu đẹp trai thế cho em chụp hình chung với nhé!"
Vương Quân nói rồi hí hửng lấy điện thoại ra nhưng tên con trai ấy bực dọc hất nó sang một bên.
"Đúng là con khùng, hừ"
Nhìn tên con trai ấy đã đi mất dạng Vương Quân chậc lưỡi phán xét:
"Trai đẹp giờ chảnh quá!"
_____
"Thiếu bang chủ"
"Ba tôi đâu?"
"Vâng thưa bang chủ đang ở trong phòng mật ạ."
Người con trai có khuôn mặt baby không đáp mà bước đi.
"Về rồi sao?"
"Ba có thể dừng lại việc đối đầu với Vương gia và Lục gia không?"
"Con không có quyền xen vào việc của ta, con chỉ cần biết tuân theo là được."
"Ba à con chỉ muốn tốt cho ba thôi."
"Trương Kiến Quân"
Trương Kiến Quân lại im lặng đi ra khỏi phòng.
"Một tuần nữa hãy về Trung Quốc, có nhiệm vụ cho con."
Trương Kiến Quân nghe nhưng không đáp, cánh cửa phòng vừa đóng lại cũng là lúc người đàn ông lạ mặt ấy quay lại. Người ấy có lẽ là một người rất quen thuộc với Lục Tuyết Kỳ, người đàn ông mang tên Trương Hạo... (chương 1)
_____
"Cô kia đứng lại"
Ngu gì mà đứng lại chứ!? Tôi chỉ làm vỡ cái bình cũ xì đó thôi mà.
Vương Quân vừa chạy vừa rủa thầm, cái bình cũ nát đó có gì quý hơn tấm thân ngọc ngà của nó chứ.
"Mở cửa mở cửa"
Vương Quân đập mạnh vào cánh cửa phòng lạ hoắc, trốn đám bảo vệ của khách sạn là ưu tiên đầu nên phòng ai thì kệ.
"Tên nào chán sống mà dám làm phiền bổn thiếu gia... oái... ô...à...ai...? (Cô là ai?)"
"Im ngay đi tên tóc vàng kia."
Vương Quân vừa bụm miệng người con trai lạ mặt vừa áp tai vào cửa nghe ngóng.
"Đi rồi"
Vương Quân thở phào ngồi bệt xuống nền sàn, thật là mệt quá đi a~
Trương Thế Quân nghiến răng trèo trẹo nhìn cô gái nhỏ bé đang ngồi dưới nền. Cái con nhóc hắn gặp ở sân bay đây mà, rồi giờ còn xâm nhập gia cư bất hợp pháp nữa.
Hừ, phải gọi bảo vệ bắt cô ta lại.
_____
Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, Vương Quân đáng yêu của nhà ta bị "áp giải" ra khỏi phòng Trương thiếu. Vương Quân đỏ mặt vì giận không ngừng la hét:
"Cái tên thúi tha kia, đồ con khỉ đột đáng ghét, Vương Quân ta sẽ không bao giờ cho mi được sống yên ổn đâu grừ."
Trương Thế Quân trố mắt nhìn Vương Quân.
"Dám hăm dọa tôi!? Hừ cô bị vậy là đáng lắm, đáng lắm."
"Đáng cái đầu của mi ý."
"Thôi mấy anh dắt con cọp cái này về chuồng đi."
Vương Quân ngớ người. Cọp cái!? Không không nó là mèo nhỏ cơ huhu.
_____
"Chị à chị phải ký vào tờ giấy cam kết và bồi thường này."
"TẠI SAO???"
Đúng là giận quá mất khôn rồi, hàng chục con mắt quay mà nhìn Vương Quân bằng nhiều biểu cảm. Vương Quân chỉ biết cúi mặt xuống, tại tên khỉ kia, chỉ tại hắn TT.
"Chi phí của chiếc bình cổ mà chị làm bể."
100 USD??? Ôi không chỉ là chiếc bình đã cũ mốc rồi mà.
"Anh đẹp trai ơi có thể "bớt xíu" cho em được không?"
Vương Quân đưa đôi mắt lấp lánh nhìn người đối diện nhưng chỉ nhận lại được cái lắc đầu phũ phàng, Vương Quân đành ngậm ngùi rút thẻ ra mà không ngừng ai oán.
"Grừ tên khỉ vàng chết tiệt nhà mi, ta nguyền rủa mi suốt đời sẽ bị ta theo ám grừ..."
_____
Hắt xì... hắt xì... ơ
Trương Thế Quân cau mày lấy tay chỉnh lại máy điều hòa.
"Hình như trời lạnh hơn thì phải... hơ hắt xì..."