Tự Thiên Sách đổi ý nói: “Hay là tôi ăn một ít nhé?” Anh ấy cũng nhìn Lý Lão Âm, “Ây ya, không biết cái thứ này ăn vào có đau bụng hay không nữa, các fan của tôi liệu có thương cho tôi không đây.”
Khương Mạn: “Xí, sợ đếch gì, không phải còn có em ăn cùng anh hay sao? Điềm Điềm, Đại Ngọc, có muốn cùng nếm thử một chút không?”
“Đạo diễn Khương và Hiên Hiên cũng tới ăn cùng đi!”
Cục diện thay đổi một cách kỳ dị.
Lý Lão Âm: “……”
Những người trong ekip: “……”
(Hầy, tôi tuyên bố, vòng này Lý Lão Âm game over!)
Lão Lý bỗng dưng muốn khóc: “Rốt cuộc cô cậu muốn người ta phải làm sao thì mới không ăn nữa đây!”
Khương Mạn rùng mình một cái: “Hả, chú nói xem, đàn ông đàn ang như chú, mở miệng là xưng “người ta, người ta”, có buồn nôn không cơ chứ.”
“Chú khẩn cầu chân thành như thế, quan hệ của chúng ta lại tốt như vậy, không đồng ý thì cũng khó xử nhỉ.”
“Món ngon thì cũng quý, nhưng tình bạn càng đáng quý hơn!”
Lý Lão Âm: Cô chém! Cô cứ chém gió tiếp đi!!
Khương Mạn nháy mắt một cái: “Đồng ý với chú cũng không sao, nhưng mà phải trả một cái giá khác đấy!”
(Cú quay xe thần thánh mang tên ‘trả một cái giá khác’)
(Hahahaha! Tôi biết ngay mà, ‘Một cuộc sống khác’ mà không chơi xấu Lý Lão Âm thì còn gì đáng để tôi xem nữa!)
Là người đại diện cho "tội nhân" của ekip chương trình, Lý lão âm cầm một lá cờ trắng nhỏ và lộ mặt trước camera.
Lão Lý nhìn lên trời, không muốn để nước mắt rơi xuống: "Nói đi, điều kiện của cô là gì?!"
Khương Mạn nở nụ cười như hồ ly: "Nếu đã đồ ăn ngon hành trình thanh lọc tâm hồn, vậy đương nhiên phải ăn thứ gì đó ngon và thật đủ tiêu chuẩn."
"Hôm nay, có thể vui chơi thỏa thích ở thành phố Lancelot, ekip chương trình bao chỗ ăn chỗ ở!"
Lý lão âm giống như nghe thấy âm thanh của sự cạn kiệt máu, ông ta nuốt nước bọt và nói một cách thận trọng: "Bao ở thì không vấn đề gì, còn ăn thì..."
"Không bao cô có được không?"
Khương Mạn sửng sốt một chút, từ xấu hổ biến thành tức giận sau đó đập bàn đứng lên: "Lý lão âm! Tôi không phải người à, sao chú lại phân biệt đối xử với tôi như vậy!"
(Hahaha! Lão Lý quá đáng quá rồi! Không bao cơm Khương võ thần là đối đầu với cô ấy rồi còn gì!)
(Buồn cười chết đi được, chân thật quá. Bao cơm ai cũng được nhưng không thể bao Khương Mạn cô đâu! Nói nhỏ bíp bíp: Tôi không có ý mắng Khương võ thần!)
(‘Khương Mạn: Tôi không phải là con người à! "Câu này chắc chắn là xuất phát từ đáy lòng, chứ không phải vì hiệu quả của chương trình!)