Lăng Thu Thủy lạnh nhạt nói. Vừa nói, cô ấy vừa liếc nhìn Đường Tuấn, khẽ cau mày. Với kinh nghiệm quan sát, đánh giá và quản lý con người nhiều năm của mình, cô ấy thực sự không nghĩ Đường Tuấn có điểm gì xuất sắc. Nếu không phải bởi vì Hoàng Phủ Ngọc đích thân dặn dò chuyện này, nếu gặp Đường Tuấn ở trên đường, thậm chí cô ấy sẽ không thèm liếc nhìn anh lấy một cái.
"Yên tâm, đối với người khác thì bọn họ là đối tượng nguy hiểm, nhưng với tôi thì bọn họ cũng như người bình thường thôi, chả có gì khác biệt cả. Cô chỉ cần đưa tôi đến đó là được rồi, còn những việc khác cô không cần bận tâm.” Đường Tuấn bình tĩnh nói.
Lông mày của Lăng Thu Thủy lại nhíu chặt hơn, đôi mắt đầy vẻ tức giận, sắc mặt càng lúc càng lạnh, cô ấy mở miệng nói: "Thế thì đợi đến khi tới được nơi ấy rồi, anh Đường, đừng trách tôi không nhắc nhở anh đấy nhé."
Nhưng trong lòng cô ấy đang thầm nghĩ: "Thằng nhãi nhép không biết trời cao đất dày. Đợi anh nhìn thấy mấy người đó rồi, để xem anh có sợ đến nỗi hai chân nhũn oặt ra không. Chả hiểu sao Tổng giám đốc lại bảo mình cùng thằng cha này đi Kon Tum nữa!"
"Hồ đó tên là hồ Toong Đam, bản xứ có truyền thuyết kể rằng hồ nước đó là do tiên nhân tạo thành. Nhưng mà, trên đời này làm gì có thần tiên, tôi đoán chỉ là dân địa phương bịp bợm bịa ra mà thôi.” Lăng Thu Thủy tuy rằng trăm ngàn lần không muốn đi, nhưng vẫn chủ động giới thiệu với Đường Tuấn về nơi đó.
Đường Tuấn nghĩ tới Trần Tùng Ân, nhẹ giọng nói: "Trên đời này thực sự có tiên nhân đấy."
Nhìn thấy bộ dạng của Đường Tuấn, Lăng Thu Thủy không khỏi giễu cợt trong lòng, thầm nói: "Tiên nhân cái khỉ khô gì chứ! Tôi đâu phải là cô bé mười ba, mười bốn tuổi, muốn đem mấy lời thêu dệt nhăng cuội này ra hù dọa tôi à, nực cười quá đi. Sao anh không nói bản thân mình có thể bay lên trời, chui xuống đất luôn đi hả?”
Lúc này, ở sâu trong Kon Tum, cách một cái hồ nhỏ không xa, có bảy, tám người đang chờ đợi. Người đứng đầu là một người đàn ông chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, mặc đồ đen, đang chắp tay sau lưng nhìn về phía hồ nước. Chỉ thấy trên bầu trời thỉnh thoảng có những tia nắng rơi xuống mặt hồ, ánh sáng mờ ảo rớt xuống hồ nước càng làm tăng thêm vẻ thần bí. Nếu ai đó thuộc tầng lớp thượng lưu trên đảo Phú Quốc nhìn thấy người này, chắc chắn sẽ biết ông ta. Người này là Chu Hoa Kiện tiếng tăm lẫy lừng sánh ngang với Lã Kiến Trung trong giới thuật phong thủy.
“Thưa thầy, chúng ta từ đảo Phú Quốc đến đây đã gần bảy ngày rồi, có còn phải đợi thêm nữa không ạ?” Một cô gái trẻ phía sau Chu Hoa Kiện, nhíu mày cất tiếng hỏi.
Cô gái khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, linh hoạt khéo léo, giống như một thiếu nữ bước ra từ cuộn tranh. Khí tức trên người cô ấy bị kích động không dứt, tu vi cả người bất ngờ đã bước vào hậu kỳ của cảnh giới Chân Khí.
Chu Hoa Kiện nói: "Sắp rồi. Đợi hiện tượng dị thường kết thúc, chúng ta sẽ cướp lấy cơ duyên.”
Cô gái ngập ngừng nói: "Thưa thầy, hiện tượng dị thường lần này của hồ Toong Đam dường như đã thu hút không ít võ giả kéo đến. Cậu chủ Long của Nghịch Luân cũng tới rồi, vả lại còn tới sớm hơn cả chúng ta nữa. Thưa thầy, chúng ta có lấy được không ạ?”
Mặc dù cô ấy sống ở đảo Phú Quốc, là học trò của Chu Hoa Kiện, nhưng cô ấy cũng biết Nghịch Luân lợi hại đến nhường nào.
Chu Hoa Kiện lắc đầu cười nói: "Cậu chủ Long ấy hả, không đáng lo đâu. Thầy đã từng giúp cậu ta xem số mạng, cậu ta đoản mệnh lắm, sẽ sống không được bao lâu đâu.”
“Nhưng dù sao Nghịch Luân còn có Long Vương nữa.” Cô gái không nhịn được mà thốt lên.
Chu Hoa Kiện cười khẩy một tiếng, nói: "Ha ha. Nếu như bình thường có lẽ thầy sẽ thật sự rất sợ lão Long đó, nhưng thầy tới đây nhiều ngày rồi, cũng không phải là chờ đợi công cốc. Nếu như Long Vương dám tới, thầy cũng dám nhổ vài cọng râu rồng đấy! Cơ duyên thành đạo của thầy đang ở ngay trước mắt, ai dám cản đường thầy, thầy sẽ giết hết!”