Hầu hết những người này là phe phái của nhà họ Trương, ra sức ủng hộ Trương Tín Triết và Trương Tĩnh Hòa. Năm ngày trước, Tạ Hoàng Đồng đã làm Trương Tĩnh Hòa bị thương và suýt nữa đã làm tan nát đạo tâm của tiểu thiên sư, nên khiến bọn họ không thể không ghi hận ở trong lòng.
"Không chỉ thầy trò Trần Tùng Âm, mà còn cả Đường Tuấn! Dám coi núi Yên Tử oai phong của chúng ta như hư không, lại để đồng đạo trong thiên hạ chê cười Thiên Sư Đạo chúng ta, khiến lòng người rời bỏ, tuyệt đối không thể bỏ qua cho anh ta được!”
“Không sai! Vốn dĩ nếu như anh ta cùng đám người kia cùng nhau rời khỏi đây, thì chúng ta vẫn không thể làm gì được anh ta rồi. Không ngờ anh ta lại to gan lớn mật như vậy, dám đơn độc ở lại núi Yên Tử của chúng ta! Đây là cơ hội ngàn năm có một, nếu như núi Yên Tử chúng ta có thể trấn áp Đạo Thể, thì sẽ giúp khuếch trương tiếng tăm và uy tín của núi Yên Tử rất nhiều.”
"Chưởng giáo! Trưởng lão Trương Chấn nói rất có lý. Đạo Thể tuy mạnh nhưng dù sao nơi đây cũng là Yên Tử của ta, cực kỳ có lợi với chúng ta. Chỉ cần chưởng giáo vận dụng nội tình, mấy người chúng ta liên thủ, chắc chắn có thể trấn áp anh ta ở Yên Tử. Cũng giống như Trần Tùng Ân vậy, sẽ khiến anh ta bị bao vây và tử trận ở núi Yên Tử này!”
Sắc mặt Trương Tín Triết thay đổi rõ rệt, ánh mắt lóe lên một tia bất định, giống như là hơi động lòng.
“Lăng mộ này là do Hoàng Đồng tự tay dựng lên, nếu mấy người dám đụng vào, tôi sẽ lập tức phá nát Yên Tử của các người!” Đúng lúc này, giọng nói của Đường Tuấn từ trong đạo quán vang lên. Anh dẫn theo Tạ Hoàng Đồng từ bên trong bước ra, nhìn lướt qua Trương Tín Triết, lạnh lùng nói: “Tôi đang ở đây, các người có thể thử xem có khả năng giữ tôi ở lại chỗ này được hay không!”
Nghe vậy, mặt mũi của Trương Tín Triết bỗng chốc kinh hoàng, sau đó ông ta quay sang quở mắng đám người Trương Chấn: “Nói nhảm gì vậy hả?”
Ở trước mặt người ngoài bàn luận chuyện phá mộ sư thúc của đối phương, chuyện này có khác gì là đại nghịch bất đạo đâu! Sau đó, Trương Tín Triết nghiêm nghị nói: "Đường Tuấn, dù sao đây cũng là núi Yên Tử của tôi, tôi không hoan nghênh anh. Anh nên rời đi rồi.”
Đường Tuấn lắc đầu nói: "Tôi muốn đi thì sẽ rời đi ngay, núi Yên Tử các người không giữ nổi được tôi đâu.”
“Hừ!” Trương Tín Triết hừ lạnh một tiếng: “Bày trận!”
Rầm rầm! Mười mấy trưởng lão từ núi Yên Tử lập tức tản ra sau lưng ông ta, mỗi người chiếm cứ một vị trí tạo thành một trận pháp. Khí thế của họ trỗi dậy, lờ mờ toát ra sức mạnh địa mạch của núi Yên Tử. Mỗi người trong số họ đều đạt tới cảnh giới Thần Hải, niệm chú đã đạt tới sức mạnh địa mạch, thực lực có thể tăng cường ba, bốn phần.
Mà Trương Tín Triết coi như là ở vị trí trung tâm của trận pháp, tụ họp lực lượng của toàn bộ các vị trưởng lão. Từng người trong số họ ra tay là tương đương với mười mấy người đồng loạt cùng xuất thủ.
Cảm nhận được sức lực hào hùng bên trong cơ thể, Trương Tín Triết khẽ cười một tiếng, nói: “Đây là Thiên Sư Phục Ma trận của núi Yên Tử chúng tôi, có thể hàng yêu trừ ma, có thể trấn áp hết thảy tà nịnh! Thực lực của chúng tôi ít nhất cũng gia tăng thêm gấp ba lần rồi, anh vẫn cảm thấy núi Yên Tử tôi không thể giữ chân anh sao?”