Tốc độ của Đường Tuấn và Tạ Hoàng Đồng đều rất nhanh, người bình thường phải đi mất nửa ngày mới có thể lên đến đạo quán trên núi Yên Tử, còn bọn họ chỉ mất khoảng mười phút. Đấy là bọn họ đã khống chế tốc độ rồi, chứ nếu không sẽ còn nhanh hơn nữa. Trời đất đang phát sinh biến động, khoảng cách giữa người bình thường và người tu hành lại càng ngày càng lớn.
Tại đạo quán trên đỉnh núi, đông đảo các đệ tử Thiên Sư Đạo của núi Yên Tử đang đứng tụ tập thành nhiều nhóm nhỏ. Tất cả bọn họ đều là những người tu luyện, cảnh giới thấp nhất cũng đã luyện ra nội kình. Cuộc độ kiếp của Trần Tùng n sắp tới, những đạo sĩ bình thường đã sớm được phái xuống núi để tránh bị liên lụy đến.
Tạ Hoàng Đồng dẫn Đường Tuấn đi từ con đường lên núi vào trong đạo quán, lập tức thu hút sự chú ý từ các đệ tử Thiên Sư Đạo này. Đa số bọn họ đều không quen biết Đường Tuấn, thế nhưng Tạ Hoàng Đồng ở trên núi Yên Tử tu đạo nhiều năm như vậy, hơn nữa một năm gần đây thân phận anh ấy càng trở nên tôn quý vì trở thành đệ tử thân truyền của Trần Tùng n. Nếu xét về thân phận thì Tạ Hoàng Đồng còn là sư đệ của chưởng giáo chân nhân Trương Tín Triết. Thế nhưng không có một người nào tiến đến chào hỏi vấn an Tạ Hoàng Đồng. Không chỉ như thế, ánh mắt mấy vị đạo sư và các đệ tử Đạo gia này khi nhìn về Tạ Hoàng Đồng còn mang theo một chút lạnh nhạt và đối địch.
Điều này rõ ràng là bất kính, thế nhưng Tạ Hoàng Đồng dường như lại không hề phát hiện ra, đôi tay anh ấy giấu trong vạt áo đạo sĩ rộng thùng thình, đầu hơi cúi thấp xuống, bước từng bước đi về phía sau núi Yên Tử.
Đường Tuấn trầm ngâm suy nghĩ một lát, thì đã hiểu lý do trong đó.
Núi Yên Tử chỉ tôn sùng huyết thống của Trương thiên sư, vốn dĩ Trần Tùng Ân cũng không được ủng hộ cho lắm. Trước kia Trần Tùng n là người có tu vi đứng đầu trong giới tu đạo của núi Yên Tử. Thực lực của bản thân ông ta ngay cả Trương Tín Triết cũng xấu hổ không bằng, cho dù bọn họ có không thích vị chân nhân khác họ Trần Tùng n này thì cũng phải cố nhịn mà cung kính chào hỏi. Nhưng hiện giờ kiếp nạn lớn của Trần Tùng Ân ở ngay trước mắt, uy lực của ông ta đã giảm xuống rất nhiều. Tất nhiên chuyện Trương Tín Triết bước lên không trung, trong tay cầm kiếm phép Ngũ Hành, chiêu thức này đối với người ngoài vô cùng mạnh, đặc biệt là khi ông ta đỡ được chiêu thức của Vương Khải cho sư thúc của mình. Tuy nhiên ông ta cũng bị trọng thương, điều này cũng cho thấy sự oai liệt và khí phách dũng cảm của chân nhân núi Yên Tử. Còn về chuyện thắng thua, trước một đối thủ mạnh như Vương Khải, nếu có thua thì cũng là điều bình thường, không ai trách cứ chuyện đó.
Nhưng cũng không thể che giấu được tất cả mọi người ở đây.
Huyền Ninh Tử và Ngộ Năng đều là cường giả cực cảnh, họ biết rõ ở núi Yên Tử Trương Tín Triết sở hữu sức mạnh như thế nào, chí ít thì ông ta sẽ không bao giờ để thua kém bọn họ chứ đừng nói là thua Vương Khải sau chỉ một chiêu. Tâm tư của Trương Tín Triết bọn họ đều hiểu rõ.
Trần Tùng n đã đạt được thân xác hóa thánh, nói không chừng ông ta thực sự có thể trở thành thần tiên đầu tiên ở vùng đất này sau nghìn năm. Trương Tín Triết tuyệt đối không cho phép điều này xảy ra, cho dù đối phương có là sư thúc của ông ta hay là người đã bảo vệ núi Yên Tử cả mấy chục năm cũng không được!
Ngộ Năng là một hòa thượng, mà hòa thượng thì không nói về việc đúng sai của người khác. Nhưng Huyền Ninh Tử cho rằng Trần Tùng n không xứng đáng nên mới nói ra những điều khó nghe này.
Vốn dĩ hai trưởng lão của núi Yên Tử và Trương Tĩnh Hòa đều chẳng hay biết gì, cuối cùng đến lúc này bọn họ cũng đã hiểu được dụng ý thâm sâu của Trương Tín Triết. Vẻ mặt của họ bỗng thay đổi mấy lần, cuối cùng Trương Chấn mới đứng dậy, chỉ thẳng tay vào mặt Huyền Ninh Tử hỏi: “Huyền Ninh Tử, ông vu khống cho chưởng giáo chân nhân của tôi. Ông muốn hủy hoại danh tiếng của núi Yên Tử sao?”
Huyền Ninh Tử liếc ông ta một cái, lạnh lùng nói: “Ông không xứng đáng chất vấn tôi!”
Vừa dứt lời, ông ta hất nhẹ tà áo choàng, đánh bay Trương Chấn ra và lao vào đạo quán từ phía sau.