Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show

Chương 897




Lúc trời sáng Bạc Hạc Hiên sẽ mở cửa từ phía trong.

“Tôi không muốn đợi.” Giọng Khương Mạn vô cùng bình tĩnh, nhưng lại làm người nghe biết rằng cô đang không vui. Giống như đang trần thuật một sự thật, lạnh lùng, lạnh tới mức làm người ta sợ hãi.

“Nhưng mà……”



“Nếu cưỡng chế dùng sức mở cửa thì cửa này có cơ chế bảo vệ đặc biệt nào không?”

Lý Mặc sững sờ một lúc, nói: “Chắc là sẽ kích hoạt hệ thống báo động, tôi có thể đi tắt, nhưng cánh cửa này không có quyền hạn thì sẽ không mở được.”



Khương Mạn không nói câu gì, không mở được thì phá cửa là được.

“Vậy phiền Lý thư ký đi tắt hệ thống hộ tôi, còn lại để tôi lo.”

Lý Mặc cũng hơi nghi ngờ nhưng vẫn đi ra thang máy ấn nút.

Khương Mạn sờ lên cánh cửa hợp kim, hình như được là bằng kim loại tổng hợp, có khả năng chống đạn. Cửa và tường gần như không có khe hở, cũng không có kết cấu bắt vít hay gì, có đẩy hay kéo cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể dùng sức phá hẳn ra.

Khương Mạn khởi động cổ tay, hít một hơi thật sâu, đáy mắt bùng lên sự tàn nhẫn như một con dã thú khát máu đang dùng sức thoát ra, sau đó cô dồn sức nện vào cánh cửa.

Bùm!!!

m thanh vang lên làm mọi thứ xung quanh cũng rung lên. Giống như toàn bộ bức tường đang rung động.

Điện thoại của Lý Mặc rơi cả xuống đất, vội vàng quay lại nhìn. Anh ta kinh ngạc nhìn Khương Mạn, rồi lại nhìn chằm chằm vào nắm đấm của cô, mặt cô vẫn bình tĩnh như bình thường lại còn có chút bất mãn.

Mà tấm cửa hợp kim đến cả đạn cũng không xuyên qua nổi lại có một vết lõm to đùng.

Lý Mặc không nói được câu gì.

Cái vết lõm kia là chuyện gì vậy? đây là việc con người có thể làm ra sao?

Có phải là do trí nhớ của anh ta quá hỗn loạn? đây là cửa hợp kim hay cửa sắt thông thường nhỉ?

Không đúng, kể cả là cửa sắt thông thường thì cũng không ai một đấm mà đấm lõm cửa. Cửa này bằng giấy à!

“Xin lỗi, tiếng động hơi lớn, thư ký Lý đi lên trước đi, tránh những phiền phức không đáng có.”

Khương Mạn rất bình tĩnh nói với anh ta.

“Vâng……vâng……” Lý Mặc máy móc gật đầu, lúc này chợt nhớ ra một chuyện quan trọng cần nói với Khương Mạn.

“Sức khoẻ của Bạc tổng có vấn đề hình như liên quan tới thuốc của tiếu Bạc tổng.”

“Là ý gì?” Khương Mạn nhíu mày.

Lý Mặc lộ vẻ buồn bã: “Bạc tổng cứ một khoảng thời gian sẽ đi chọc tủy để làm thuốc cho tiểu Bạc tổng.”

Cổ họng Khương Mạn như nghẹn ứ lại, giống như không thể thở nổi, lồng ngực như bị một tảng đá đè lên.

Giọng cô khô khan, ừ một tiếng: “Tôi biết rồi.”

Sau khi Lý Mặc đi lên, Khương Mạn hít một hơi thật sâu, sức mạnh dị năng bắt đầu chạy khắp cơ thể cô, sau đó liên tiếp những cú đấm nện vào cánh cửa hợp kim.

Bức tường rung lên như gặp động đất, lực cực mạnh từ cánh tay truyền sang cánh cửa. Dù có dùng năng lực dị năng nhưng cô vẫn phải dồn toàn sức vào từng cú đấm.

Một cái lỗ sâu đến đáng sợ làm biến dạng cánh cửa hợp kim. Hai mắt Khương Mạn đã tối đen đến đáng sợ, cả người ướt đẫm mồ hôi như vừa rơi vào hồ nước.

Cô cởi áo khoác ngoài ra, mồ hôi ướt đẫm chiếc áo trong cùng, lộ ra phần xương và cơ qua lớp áo dính sát vào người, căng tràn sức mạnh và vẻ đẹp.