Bạc Thiên Y cười một cách kỳ quái, “Sinh nhật của chị dâu vào lễ tình nhân? Phụt……đúng là hợp với cái ngày lễ độc thân của anh! Được rồi, em giúp anh tìm quà.”
“Về phòng nghỉ ngơi đi, cứ từ từ mà tìm.”
Bạc Thiên Y không ý kiến gì nữa, lúc xe được đẩy đi hình như nghĩ ra chuyện gì, quay đầu lại nói với Bạc Hạc Hiên, “Anh, tết năm nay anh vẫn không gặp cha à?”
Bạc Hạc Hiên nuốt ngụm rượu xuống bụng, trên mặt mang theo ý cười, nhưng lại có thêm một tia sát khí.
“Ồ, ông ta cũng dám gặp anh à?”
Vẻ mặt của Bạc Thiên Y tối lại.
Bạc Hạc Hiên rời khỏi nhà khi còn nhỏ tuổi, một thân một mình gia nhập vào Zues, những năm đó cha Bạc vẫn luôn tìm kiếm tung tích con trai mình. Sau này Bạc Hạc Hiên quay về, mối quan hệ giữa hai cha con cũng xấu đi. Bạc Thiên Y không biết có chuyện gì xảy ra giữa hai người.
Cha của bọn họ quá bận. Bận tới mức phải qua rất nhiều thủ tục mới có thể gặp được nhau. Bạc Thiên Y tới giờ vẫn còn nhớ, sắc mặt âm trầm của cha mình khi gặp anh trai……Như thể đang che giấu sợ hãi và …… mâu thuẫn!
Giống như Bạc Hạc Hiên không phải con trai của ông, mà là…..một con quái vật đáng sợ! Một người cha, mà lại sợ hãi đứa con của chính mình?
Bạc Thiên Y che giấu tâm tình, cười nói: “Vậy thì không gặp nữa, em cũng không muốn gặp ông ấy, quá nhiều thủ tục.”
“Sắc mặt anh cũng không được tốt, cảm à?”
Mặt Bạc Hạc Hiên vẫn giữ nguyên thái độ: “Chắc vậy, uống thuốc rồi.”
“Uống thuốc mà còn uống rượu? ngộ độc thì sao?” Bạc Thiên Y ghét bỏ nhìn qua: “Ngộ độc dễ chết lắm, anh không có kiến thức à?”
Ánh mắt Bạc Hạc Hiên trở nên nguy hiểm, Bạc Thiên Y lập tức ngậm miệng lăn xe rời đi. Có vài tiếng ho chuyền từ ngoài vào trong phòng khách.
“Anh cũng phải chú ý sức khỏe bản thân đấy.” Lý Mạc đi tới bưng rượu đi.
Bạc Hạc Hiên cau mày: “Cho em ấy thử thuốc mới đi, thuốc trước ngày càng ít tác dụng rồi.”
Lý Mặc dạ một tiếng, không nhịn được hỏi: “Thuốc mới lần này thêm cái gì vào vậy?”
“Chuyện thuốc thang anh không cần hỏi.”
Trong lòng Lý Mặc thở dài một tiếng.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Bạc Hạc Hiên quay về phòng, còn chưa đi được vài bước đã ngã quỵ xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ra, từng giọt mồ hôi chảy ra có màu hồng, giống như là máu vậy.
Anh ngồi bệt tựa lưng vào tường một lúc lâu mới chống ta đứng dậy, bước thẳng vào phòng tắm cởi chiếc áo khoác của mình ra. Chiếc áo mặc lót trong cùng đã lấm tấm mồ hôi, mà mồ hôi của anh giống như những vệt máu nhiễm trên áo.
Anh bước nhanh vào phòng tắm, những giọt mồ hôi đỏ trên lưng có phải là cũng mang theo cả máu thoát ra ngoài, nước nóng từ vòi hoa sen cuốn trôi tất cả. Khi hơi nóng bốc lên, trên lưng người đàn ông hiệu lên những đường hoa văn bí ẩn giống như một chuỗi mật mã. Chạy dọc theo phần sống lưng, người đàn ông chậm rãi mở mắt ra, con ngươi biến thành màu đỏ máu…….
Người đàn ông nghiêng đầu, dùng tay phải ôm lấy bả vai mình, quay lưng lại với tấm gương rồi liếc mắt của nhìn vào gương.
“Còn sớm……”
Vẫn còn vài tháng nữa, chất ức chế gen sẽ mất hiệu quả……
Lúc Khương Mạn nhận được điện thoại của Bạc Hạc Hiên là lúc cô đang đi tới đoàn phim thăm Tôn Hiểu Hiểu.
“Không phải bảo trước tết sẽ nghỉ ngơi sao? Sao lại đi công tác?”
Giọng người đàn ông vẫn dịu dàng, mang theo tiếng cười: “Trước tết chắc chắn quay về.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Sau khi cúp máy, Khương Mạn cảm thấy giọng của Bạc Hạc Hiên có gì đó sai sai, giọng có vẻ ngạt ngạt như bị cảm cúm.
“Thần thần bí bí, chắc lại đang giấu giếm cái gì!”