Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show

Chương 882




“Cái đồ hư đốn, lười chảy thây chảy thối suốt ngày ỉa với đái! Bảo đi xem mặt thì lại kêu đau bụng, cả ngày chỉ ỉa ỉa ỉa?”

Mặt Tang Điềm đỏ ửng. Mẹ cô đứng ở cửa hét ầm ĩ……Xong rồi, Khương đầu gỗ nghe thấy hết rồi! Hình tượng tiên nữ của cô!

Khương Nhuệ Trạch mới đầu còn cười được, càng về sau cười không nổi nữa. Mẹ Tang Điềm nói gì, anh ta nghe hiểu hết.



“Tang Điềm, thế mà còn dám nói không có việc gấp, hoá ra là vội vã về để đi xem mắt?”

“Cần anh quản!” Tang Điềm nói xong lập tức cúp máy.



Nghe thấy tiếng tút tút ở đầu bên kia, Khương Nhuệ Trạch nhìn điện thoại một lúc, sau đó bĩu môi.

“Điềm Điềm đi xem mặt?”

Khương Mạn bưng hai cốc nước ép đứng sau lưng anh.

Khương Nhuệ Trạch cất điện thoại đi, nhún vai không quan tâm nói: “Tính khí của con ranh đó thối hoắc, xem mặt chắc chắn dọa đối phương chạy mất!”

Khương Mạn cười như không nhìn lại anh ta: “Ồ? Thật hả? nhỡ đâu người ta lại thích tính cách thối hoắc của em gái đấy thì sao?”

“Thằng đàn ông nào mà không biết nghĩ vậy?” Khương Nhuệ Trạch cao giọng.

“Anh ba cũng có phải người đi xem mặt với Tang Điềm đâu mà phải kích động như vậy?”

“Anh có đâu!” Khương Nhuệ Trạch trợn mắt, lấy cốc nước ép trong tay cô. Đi tới đá vào chân con Quỷ Hồ đang ngồi chơi game với Arthur trên ghế, giọng điệu bực tức:

“Chơi cái gì mà chơi, đi ra ngoài có việc!”

“What?” Quỷ Hồ ngơ ngác Hoa gấu chó bị bắt rồi, còn việc gì mà làm?

Dưới cái nhìn như muốn giết người của Khương Nhuệ Trạch, Quỷ Hồ đành phải đứng dậy: “Được rồi, ai bảo cậu là bạn tốt nhất của tôi cơ chứ.”

Quỷ Hồ bị lôi cổ đi, Khương Nhuệ Trạch lôi anh ta đi như lôi một bao cát.

Sau khi hai người rời đi, Arthur bỏ cái gamepad xuống, hỏi: “Chú husky gặp được mùa xuân rồi ạ?”

“Cháu biết quá nhiều, cẩn thận bị diệt khẩu.” Khương Mạn giả bộ nghiêm trọng, cầm cái gamepad lên.

“Thảo nào chú ấy với chú Hiên có thể thành bạn với nhau, vô dụng như nhau.” Arthur bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Khó lắm mới vào được trong nhà, cuối cùng lại chạy mất.”

Sau khi trở về từ khách sạn, Bạc Hạc Hiên có việc cần phải rời đi. Arthur cũng vì vậy mà phàn nàn suốt ngày.

“Được rồi, cháu lợi hại.” Khương Mạn giơ cái gamepad lên: “Đánh một hiệp, thua thì phải đưa chó đi dạo.”

Mắt Arthur sáng lên: “Thím thua chắc rồi!”

……

Sau khi Quỷ Hồ ngồi lên xe của Khương Nhuệ Trạch, mặt Khương Nhuệ Trạch vẫn nhăn nhó khó chịu, bản thân anh ta lại chả ý thức được bộ dạng lúc này của mình.

“Sói, bây giờ tôi cùng thuyền với cậu rồi, có phải cậu nên cho tôi biết anh Hiên đó là kẻ như thế nào không?”

Quỷ Hồ rất tò mò về thân phận của Bạc Hạc Hiên. Đối phương rõ ràng không phải là một diễn viên bình thường.

“Tò mò quá sẽ tự hại vào thân, tôi khuyên cậu sau này đừng nên tò mò thân phận của anh ta.” Khương Nhuệ Trạch cảnh cáo một câu.

Quỷ Hồ xì một tiếng, sờ cằm: “Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy anh ta rất quen thuộc. Còn cả cậu nhóc Arthur kia nữa……”

“Ồ, cậu cũng đừng tò mò về Arthur làm gì.”

Khương Nhuệ Trạch vô cảm nói: “Nó có thể dí chết cậu như dí một con kiến.”