"Đều tại cha của cô... Không phải, đều là do Khương Hổ! Khương Hổ lừa tôi, là nhà họ Khương sai tôi làm như vậy..."
“Thật sao?” Khương Mạn trừng mắt nhìn bà ta: “Bằng chứng đâu?
Lý Vân cứng họng, không nói được gì.
"Nếu bà nói là nhà họ Khương sai khiến bà, vậy thì bà cho tôi xem chứng cứ đi. Sau ngần ấy năm, chẳng lẽ bà không giữ lại bất cứ chứng cứ nào sao?"
Khương Mạn giễu cợt: "Nếu không thể đưa ra chứng cứ... vậy thì để tôi nghĩ xem, bà đã phạm tội gì?"
"Tội bắt cóc, tội bao che... phạt bao nhiêu năm tù mới đủ nhỉ?"
Nụ cười của Khương Mạn dần trở nên tươi hơn, cô hơi khom người xuống nhìn Lý Vân đang ngồi thất thần:
"Có bị kết án hay không cũng không còn quan trọng nữa. Bà nghĩ với tính khí của những người nhà họ Khương đó thì mình còn có thể sống được bao lâu? "
Lý Vân sắc mặt tái nhợt, cả người như tê dại.
"Cứu... Cứu tôi... Làm ơn..."
“Nếu muốn tôi cứu mạng thì bà hãy tỏ ra mình có giá trị.” Khương Mạn vỗ vỗ vào mặt bà ta, sau đó nhíu mày nhìn tay mình.
Mẹ kiếp, thật là bẩn thỉu.
"Cút ra, nhắc nhở bà một cách hữu nghị, thời gian còn lại của bà không còn nhiều đâu."
Lý Vân lảo đảo đứng dậy, sợ hãi nhìn cô, quay đầu chạy ra ngoài. Vừa mới đi được vài bước thì bà ta đột nhiên dừng lại, run rẩy quay đầu lại, ánh mắt hoảng hốt có chút dò xét:
"Cô... thật sự là Khương Mạn à?"
Đây là đứa hèn nhát, nhu nhược mà mình nuôi dạy ư?
Trong tích tắc, nụ cười của Khương Mạn trở nên bí hiểm, nhìn vào Lý Vân.
Bà ta khiếp sợ như nhìn thấy quỷ rồi loạng choạng bỏ đi.
Khương Mạn nghịch nghịch tóc mình, cười khó hiểu, Khương Nhuệ Trạch cười giễu cợt: "Người phụ này chết đến nơi rồi mà còn giở trò."
Khương Man mới là Khương Mạn thật sự, nhưng Lý Vân không thể biết được sự thật này!
"Em gái, thật sự cứ để bà ta đi như vậy sao?"
Khương Nhuệ Trạch vẫn không cam tâm. Ngoài những người của nhà họ Khương đó ra thì những người mà anh ta muốn xử lý nhất chính là Lý Vân và Khương Hổ. Đặc biệt là Lý Vân-người phụ nữ độc địa này!
"Bất luận trong tay bà ta có chứng cứ hay không thì người nhà họ Khương cũng sẽ không tha cho bà ta, chúng ta cũng không cần nhúng tay vào."
Khương Mạn lười biếng nói: "Em sợ rằng Lý Vân không thể đưa ra được chứng cứ gì. Cho dù có chứng cứ cũng sẽ không gây ra nhiều thiệt hại cho nhà họ Khương."
Khương Nhuệ Trạch cảm thấy khó hiểu, nếu đã như thế thì tại sao vừa rồi cô lại làm như vậy.
Khương Mạn cười, không nói gì.
Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng nói: "Nếu người nhà họ Khương không thể kìm lại mà muốn giết Lý Vân, vậy thì đó lại là một câu chuyện khác."
"Giết người chính là một bằng chứng khác."
Khương Mạn sẽ không giết Lý Vân nhưng cô cũng sẽ không cứu người phụ nữ này.
Thả một miếng mồi và đợi cá lớn cắn câu.