“Buổi đấu giá ngày hôm nay chỉ có những khách khứa được mời mới có thể tham dự, ngài đây, không phải là khách đúng không?”
Quỷ Hồ thong dong uống một ngụm rượu: “Ngài Hoa……đúng không? Sao ông vẫn trông mặt mà bắt hình dong vậy?”
“Khuyên ông một câu, đừng tùy tiện xem thường một ai, dù cho anh ta có mặc một bộ trang phục bồi bàn đi chăng nữa.” Lúc Quỷ Hồ nói câu nói này hiển nhiên rất nho nhã, ánh mắt lại tràn đầy vẻ chế giễu, nói một cách đầy hàm ý:
“Chưa biết chừng một ngày nào đó, người mà ông xem thường lại là một nhân vật tai to mặt lớn mà ông với không tới đấy, tin chắc rằng ngài Hoa đây hiểu rõ hơn ai hết về loại chuyện này chứ nhỉ?”
Khuôn mặt Hoa Thành Hùng đỏ bừng trong nháy mắt.
Đa số khách khứa tại đây đều cười ồ lên.
Hoa Thành Hùng có thể không quen với loại chuyện này hay sao?
“Hahahaha! Nói hay lắm, nói hay lắm! Hoa cái gì đó Gấu*.... thôi gọi ông là Hoa gấu chó là được, giá khởi điểm của mấy bức tranh này là bao nhiêu, nói ra cho ông đây nghe thử nào!”
(*chữ Hùng trong Hoa Thành Hùng là từ đồng âm với từ ‘gấu’, đều đọc là ‘xiong’)
Một bóng người cao lớn, lắc lư tiến vào từ cửa. Không ít người sau khi nhìn thấy anh ta liền kinh ngạc, biểu cảm kỳ lạ.
Ông tổ này sao lại tới đây rồi?
Hoa Thành Hùng cũng có vẻ mặt bất ngờ.
Người vừa tới mặc một bộ đồ lông chồn, với một cặp kính râm vào mùa đông, và một chuỗi dây chuyền vàng quanh cổ.
Gu thẩm mỹ vi diệu này, ở các gia tộc trong Đế Quốc không thể nào tìm ra được người thứ hai!
Vương Tùng phỉ nhổ: “Cái tên ăn no dửng mỡ này tới đây góp vui cái gì vậy?”
Người vừa tới chính là Khương Tiểu Bảo, cậu ta cũng chẳng phải là được mời đến, hôm nay trùng hợp là tới Bàn Cổ ăn cơm cùng đám bậu xậu của mình, nghe nói bên trên có triển lãm tranh, người tổ chức còn là Hoa Thành Hùng nên mới lượn tới xem.
Kể từ sau khi biết Khương Mạn là chị họ của mình, Khương Tiểu Bảo liền đi điều tra quá khứ của Khương Mạn, đương nhiên cũng biết khúc mắc giữa nhà họ Hoa và Khương Mạn!
Nhưng thù oán sâu xa hơn thì một kẻ con nhà giàu như cậu ta hiển nhiên là chẳng thể tra ra được!
“Thì ra là cậu Bảo nhà họ Khương.”
Hoa Thành Hùng biến sắc, trong lòng như có người gõ trống, Khương Tiểu Bảo này không mời mà tới, là địch hay là bạn?
“Bớt phí lời, tôi với ông thân lắm sao? Hỏi ông đấy, bức tranh vớ vẩn này bao nhiêu tiền?”
Vẻ mặt Khương Tiểu Bảo không mấy kiên nhẫn, đám bậu xậu sau lưng cậu ta cũng í ới hô hào theo.
Hoa Thành Hùng không dám chọc vào cái đám ông tướng này, ngần ngại thân phận của bọn họ, trên mặt vẫn giữ vững nụ cười mà đáp:
“Bức tranh này là hàng độc, cho nên giá khởi điểm là hai nghìn vạn tiền Đế Quốc.”
“Hai nghìn vạn? Sao ông không đi ăn cướp luôn đi!” Khương Tiểu Bảo trợn trừng mắt, cậu ta nhìn đám khách mời: “Các người là bọn ngốc lắm tiền sao? Bức tranh này hai nghìn vạn mà cũng có người muốn mua à? Đem cho ông đây chùi đít, ông đây còn chê thô ráp đấy!”