Đùa chắc, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, ở chung với lão Bạc nham hiểm kia lâu như vậy, có thể không nhiễm tí mực nào hay sao?
Trong phòng khách sạn, một người đàn ông bụng phệ ục ịch bước ra trên mặt còn nở nụ cười dâm dục. Hoa Thành Hùng đứng ở ngoài, trên môi nở nụ cười thâm sâu.
“Người anh em, hôm nay vợ ông em nhiệt tình thật đấy, làm ông anh đấy cực kỳ ngưỡng mộ vận may của ông em.”
“Anh Vương cứ khách sáo.” Hoa Thành Hùng nịnh nọt: “Của em cũng là của anh mà, tí nữa ở cuộc đấu giá ông anh nhớ giúp thằng em một chút nhé.”
“Yên tâm, mấy người bạn kia của anh không thiếu tiền!” Vương Tùng vỗ vai ông ta sau đó đưa tay sờ cái bụng như chửa mười tháng của mình, bộ dạng dương dương tự đắc đi ra ngoài.
Vương bụng phệ vừa đi, sắc mặt của Hoa Thành Hùng âm trầm tới cực độ. Vương, Sở, Kiều, Khương, bốn đại gia tộc của Đế Quốc. Vương Tùng là người nhà họ Vương, Hoa Thành Hùng phí bao nhiêu công sức mới móc nối được với ông ta. Tên bụng phệ chết tiệt này khẩu vị vừa nặng lại vừa biến thái.
Nữ minh tinh đang hot, lại còn xinh đẹp cũng không lọt nổi vào mắt hắn, nhưng lại thích làm trò xằng bậy với phụ nữ đã có chồng!
Hoa Thành Hùng thấy đầu mình là cả một bãi cỏ xanh mướt, nhưng đây chính là cơ hội để ông ta “xưng anh gọi em” với Vương Tùng.
Lần đấu giá này thu hút rất nhiều người có tên tuổi, cũng là nhờ vào Vương Tùng.
Sau khi bước vào phòng, Hoa Thành Hùng nhìn thấy Lý Vân đang khóc khóc mếu máo, ánh mắt ghét bỏ: “Khóc cái gì, thiệt thòi lắm đấy?”
Lý Vân hung dữ nhìn lại Hoa Thành Hùng, tên bụng phệ kia đúng là biến thái, mỗi lần đều không coi bà ta như con người. Nhưng người bà ta hận nhất chính là Hoa Thành Hùng!
Người đàn ông này, mặt người dạ thú! Sao có thể đưa vợ mình cho người khác được?
“Hoa Thành Hùng, tôi là vợ ông! Ông làm vậy thì có còn là con người không?”
“Người?” Sắc mặt của Hoa Thành Hùng càng hung dữ, sải bước tới túm lấy tóc của Lý Vân, Lý Vân hét lên.
“Điều tôi hối hận nhất chính là lấy một đôi giày rách như bà! Nếu không phải tại bà, con gái tôi đã không phát điên rồi vào bệnh viện tâm thần? nếu không phải bà, nhà họ Hoa đã không phải thế này!”
Hoa Thành Hùng hận không thể bóp chết bà ta, nhưng Vương bụng phệ lại thích con đàn bà Lý Vân này, Hoa Thành Hùng mới nhịn lại cảm giác muốn giết bà ta.
“Bà là mẹ nuôi của Khương Mạn mà lại không biết lai lịch thật sự của cô ta?”
“Tôi không biết, tôi không biết gì hết!!” Lý Vân hoang mang giải thích.
Làm sao bà ta dám nhận là mình biết! Hoa Thành Hùng mà biết thì sẽ giết bà ta ngay. Tất cả chuyện này đều tại Khương Hổ!!
Tại tên chồng cũ chết tiệt của bà! Tại lão già Hứa Mạnh chết tiệt kia nữa! tại nhà họ Khương!.
Năm đó bà ta gả cho Khương Hổ, đối phương chỉ là một tên tài xế quèn trong nhà họ Khương. Tự nhiên có một ngày, Khương Hổ ôm một đứa trẻ sơ sinh là gái về nhà, còn có cả Hứa Mạnh đi cùng.
Khương Hổ lừa gạt, bảo là nhà họ Khương giao cho ông ta một nhiệm vụ quan trọng, làm xong việc này thì sau này phú quý hưởng không hết.